[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 7: Phi Hổ Cũng Tới Rồi 1
Tình Thiên Khán Nguyệt
23/07/2024
Tống Lạc Anh không phải là nguyên chủ ngốc, người khác nói gì cũng tin, không có suy nghĩ của chính mình.
Sự ghen tị trong mắt Lưu Mỹ Kiều rất rõ ràng mà cô ấy cũng không phát hiện ra, còn nghĩ đây là người tốt, không biết cô ta lại nghĩ như vậy.
Tống Lạc Anh sắp bị nguyên chủ làm cho ngu người rồi, cô hừ một tiếng, nói một câu đánh đúng chỗ hiểm: “Ghen tị tôi đẹp hơn cô nên không nhìn vừa mắt tôi à?”
Những người khác không biết bộ mặt thật của Lưu Mỹ Kiều, nhưng sau khi Tống Lạc Anh dung hợp ký ức của nguyên chủ, biết cô ta là người đạo đức giả, nằm mơ cũng muốn giẫm nát nguyên chủ.
A!
Quyển sách này cũng không hề đề cập đến, chỉ viết về nữ chính hạnh phúc như thế nào thôi.
Đây là muốn gây hiểu lầm đây mà!
Đôi mắt của Tống Lạc Anh như tia X, nhìn thấy được rõ tâm tư xấu xa của Lưu Mỹ Kiều.
Cô ta sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào Tống Lạc Anh, cúi đầu nhìn xuống đất, nhỏ giọng biện hộ: “Tôi không có, cô hiểu lầm tôi rồi.”
Tống Lạc Anh trước giờ chưa bao giờ là người chịu thiệt, dù đối phương là nữ chính hay nữ phụ, động đến cô, vẫn là để người ta hoài nghi nhân sinh đi: “Hiểu lầm sao? Trước đây có người nhìn trúng tôi, cô lại giống hệt lợn nái vào mùa xuân, chạy đi quyến rũ người ta.
Thấy tôi có người tốt hơn rồi, có phải lại muốn đến phá đám đúng không?
Chậc, chỉ có loại không có chính kiến, mắt mũi thiển cận mới bị dụ dỗ thôi!
Chỉ cần là người có chút đầu óc, chắc chắn sẽ biết phải chọn thế nào!
Nhưng, những người hay bị dao động, tôi cũng không nhìn trúng.
Còn cô, lớn lên mặt mũi yếu đuối, nhẹ nhàng, nhưng lại làm ra những việc con người không thể làm nổi.
Lưu Mỹ Kiều, cô tốt nhất nên thành thật đi, không thì tôi sẽ cho cô biết tay!”
Sống lại một lần nữa, cô chỉ muốn buông bỏ tất cả, nếu có người cản đường cô thì đừng trách cô vô tình.
Hoắc Tư Tiêu sợ Tống Lạc Anh mình không có chính kiến, lập tức bày tỏ: “Lạc Lạc, tôi là quân nhân, kiên định hơn người khác rất nhiều, với lại tôi không phải kiểu người lăng nhăng.”
Tống Lạc Anh có mắt nhìn người, cô tin Hoắc Tư Tiêu là kiểu đàn ông đáng tin cậy, hơn nữa, hôn nhân quân sự được pháp luật bảo vệ, chỉ cần không có suy nghĩ xấu, sẽ chẳng có ai lấy tương lai của mình ra để đánh cược cả: “Tôi tin anh.”
Hoắc Tư Tiêu căng thẳng cau mày trong chốc lát đã giãn ra, không giấu được ý cười trong mắt, đến gần Tống Lạc Anh, nhỏ giọng nói: “Trở về quân đội, tôi sẽ đưa toàn bộ số tiền tiết kiệm cho cô, nhà tôi cô quản.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sự ghen tị trong mắt Lưu Mỹ Kiều rất rõ ràng mà cô ấy cũng không phát hiện ra, còn nghĩ đây là người tốt, không biết cô ta lại nghĩ như vậy.
Tống Lạc Anh sắp bị nguyên chủ làm cho ngu người rồi, cô hừ một tiếng, nói một câu đánh đúng chỗ hiểm: “Ghen tị tôi đẹp hơn cô nên không nhìn vừa mắt tôi à?”
Những người khác không biết bộ mặt thật của Lưu Mỹ Kiều, nhưng sau khi Tống Lạc Anh dung hợp ký ức của nguyên chủ, biết cô ta là người đạo đức giả, nằm mơ cũng muốn giẫm nát nguyên chủ.
A!
Quyển sách này cũng không hề đề cập đến, chỉ viết về nữ chính hạnh phúc như thế nào thôi.
Đây là muốn gây hiểu lầm đây mà!
Đôi mắt của Tống Lạc Anh như tia X, nhìn thấy được rõ tâm tư xấu xa của Lưu Mỹ Kiều.
Cô ta sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào Tống Lạc Anh, cúi đầu nhìn xuống đất, nhỏ giọng biện hộ: “Tôi không có, cô hiểu lầm tôi rồi.”
Tống Lạc Anh trước giờ chưa bao giờ là người chịu thiệt, dù đối phương là nữ chính hay nữ phụ, động đến cô, vẫn là để người ta hoài nghi nhân sinh đi: “Hiểu lầm sao? Trước đây có người nhìn trúng tôi, cô lại giống hệt lợn nái vào mùa xuân, chạy đi quyến rũ người ta.
Thấy tôi có người tốt hơn rồi, có phải lại muốn đến phá đám đúng không?
Chậc, chỉ có loại không có chính kiến, mắt mũi thiển cận mới bị dụ dỗ thôi!
Chỉ cần là người có chút đầu óc, chắc chắn sẽ biết phải chọn thế nào!
Nhưng, những người hay bị dao động, tôi cũng không nhìn trúng.
Còn cô, lớn lên mặt mũi yếu đuối, nhẹ nhàng, nhưng lại làm ra những việc con người không thể làm nổi.
Lưu Mỹ Kiều, cô tốt nhất nên thành thật đi, không thì tôi sẽ cho cô biết tay!”
Sống lại một lần nữa, cô chỉ muốn buông bỏ tất cả, nếu có người cản đường cô thì đừng trách cô vô tình.
Hoắc Tư Tiêu sợ Tống Lạc Anh mình không có chính kiến, lập tức bày tỏ: “Lạc Lạc, tôi là quân nhân, kiên định hơn người khác rất nhiều, với lại tôi không phải kiểu người lăng nhăng.”
Tống Lạc Anh có mắt nhìn người, cô tin Hoắc Tư Tiêu là kiểu đàn ông đáng tin cậy, hơn nữa, hôn nhân quân sự được pháp luật bảo vệ, chỉ cần không có suy nghĩ xấu, sẽ chẳng có ai lấy tương lai của mình ra để đánh cược cả: “Tôi tin anh.”
Hoắc Tư Tiêu căng thẳng cau mày trong chốc lát đã giãn ra, không giấu được ý cười trong mắt, đến gần Tống Lạc Anh, nhỏ giọng nói: “Trở về quân đội, tôi sẽ đưa toàn bộ số tiền tiết kiệm cho cô, nhà tôi cô quản.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.