[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 4: Ra Mắt Người Đàn Ông Chỉ Biết Nghe Lời Mẹ (4)
Tình Thiên Khán Nguyệt
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong bụng bà ta nở hoa, trên mặt lại xệ xuống thuyết giáo: “Gọi nhiều như vậy, quá phí tiền, người trẻ tuổi không quản lý việc nhà nên không biết gạo muối mắc, cho dù có kết hôn thì cũng không thể vung tay quá trán.”
Bình thường Hoắc Tư Tiêu ở trụ sở cho nên không có cơ hội xuống quán ăn, vì vậy anh không muốn tiếp tục cái đề tài này mà nói: “Thím, mau ăn đi, nếu nguội thì sẽ không còn ngon nữa!”
Thím Vương chỉ chờ câu này.
Dáng vẻ của bà ta như chưa được ăn tám trăm năm, bộ dáng ăn như hổ đói làm cho người ta tắc lưỡi.
“Ăn quá ngon! Không hổ là tiệm cơm quốc doanh, mỗi một món ăn đều ngon!”
Nếu so với thím Vương thô lỗ thì Tống Lạc Anh ưu nhã nhiều, nhưng mà tốc độ cũng không chậm.
Trong mấy món ăn, cô ăn nhiều thịt kho tàu nhất.
Mắt thấy chỉ còn lại một miếng cuối cùng.
Thím Vương cùng Hoắc Tư Tiêu đồng thời đưa đũa.
Khi nhìn đối diện với con người thâm thúy của Hoắc Tư Tiêu thì làm sao bà ấy dám tranh: “Cháu ăn đi!”
Hoắc Tư Tiêu gắp miếng thịt kho tàu cuối cùng vào trong bát của Tống Lạc Anh: “Ăn nhiều một chút, em quá gầy!”
Tống Lạc Anh khoa tay trên người mình một chút: “Tám mươi bốn, sáu mươi hai, tám mươi sáu, không mập không ốm, rất tiêu chuẩn!”
Hoắc Tư Tiêu nghe không hiểu: “Có ý gì?”
Tống Lạc Anh thẳng thắn: “Ba vòng đó,vòng ngực vòng eo vòng mông.”
Tống Lạc Anh tới từ hậu thế cho nên cảm thấy những thứ này không có gì, nhưng đối với Hoắc Tư Tiêu lớn lên ở thời đại 1970 mà nói thì đề tài này có chút rõ ràng, mặt anh đỏ lên, đè cuống họng nói: “Về sau đừng nói chuyện này ở trước mặt những người khác.”
Tống Lạc Anh nhìn thấy bên tai Hoắc Tư Tiêu đỏ lên một mảnh thì cảm thấy rất thú vị, cô muốn trêu chọc anh: “Được rồi, không nói với những người khác, chỉ nói cho anh tôi.”
Mặt Hoắc Tư Tiêu càng đỏ hơn, trái tim yên lặng đã lâu cũng đập bịch bịch theo, đúng là đòi mạng mà!
Đối tượng quá biết trêu chọc, không thể gánh được!
Thím Vương thấy cảnh này thì thiếu chút bị thức ăn cho chó làm bể bụng: “...”
Bà mối như bà có thể rời đi không?
Nhiều món ăn như vậy, thật sự bị mấy người chọc cho không ăn nổi.
Trong ba người, thím Vương là người ăn nhiều nhất.
Bên này vừa ăn xong thì Hàn Chí Viễn đã dẫn theo mợ Lưu Quế Phượng tới.
Lưu Quế Phượng là người nhan khống, vừa nhìn một chút thì ánh mắt của bà ấy đã khóa chặt Tống Lạc Anh ở bên cạnh Hoắc Tư Tiêu.
Má ơi!
Làn da mềm mại như nước, cái gương mặt xinh đẹp này là thứ mà người phàm có thể có sao?
Quả thực là tiên nữ!
Lưu Quế Phượng đi tới, gạt Hoắc Tư Tiêu ra rồi kích động nắm lấy tay Tống Lạc Anh: “Nha đầu, cháu lớn lên như thế nào vậy! Con mắt này, cái mũi này, gương mặt này, cũng sắp làm mợ mê chết rồi!”
Trong bụng bà ta nở hoa, trên mặt lại xệ xuống thuyết giáo: “Gọi nhiều như vậy, quá phí tiền, người trẻ tuổi không quản lý việc nhà nên không biết gạo muối mắc, cho dù có kết hôn thì cũng không thể vung tay quá trán.”
Bình thường Hoắc Tư Tiêu ở trụ sở cho nên không có cơ hội xuống quán ăn, vì vậy anh không muốn tiếp tục cái đề tài này mà nói: “Thím, mau ăn đi, nếu nguội thì sẽ không còn ngon nữa!”
Thím Vương chỉ chờ câu này.
Dáng vẻ của bà ta như chưa được ăn tám trăm năm, bộ dáng ăn như hổ đói làm cho người ta tắc lưỡi.
“Ăn quá ngon! Không hổ là tiệm cơm quốc doanh, mỗi một món ăn đều ngon!”
Nếu so với thím Vương thô lỗ thì Tống Lạc Anh ưu nhã nhiều, nhưng mà tốc độ cũng không chậm.
Trong mấy món ăn, cô ăn nhiều thịt kho tàu nhất.
Mắt thấy chỉ còn lại một miếng cuối cùng.
Thím Vương cùng Hoắc Tư Tiêu đồng thời đưa đũa.
Khi nhìn đối diện với con người thâm thúy của Hoắc Tư Tiêu thì làm sao bà ấy dám tranh: “Cháu ăn đi!”
Hoắc Tư Tiêu gắp miếng thịt kho tàu cuối cùng vào trong bát của Tống Lạc Anh: “Ăn nhiều một chút, em quá gầy!”
Tống Lạc Anh khoa tay trên người mình một chút: “Tám mươi bốn, sáu mươi hai, tám mươi sáu, không mập không ốm, rất tiêu chuẩn!”
Hoắc Tư Tiêu nghe không hiểu: “Có ý gì?”
Tống Lạc Anh thẳng thắn: “Ba vòng đó,vòng ngực vòng eo vòng mông.”
Tống Lạc Anh tới từ hậu thế cho nên cảm thấy những thứ này không có gì, nhưng đối với Hoắc Tư Tiêu lớn lên ở thời đại 1970 mà nói thì đề tài này có chút rõ ràng, mặt anh đỏ lên, đè cuống họng nói: “Về sau đừng nói chuyện này ở trước mặt những người khác.”
Tống Lạc Anh nhìn thấy bên tai Hoắc Tư Tiêu đỏ lên một mảnh thì cảm thấy rất thú vị, cô muốn trêu chọc anh: “Được rồi, không nói với những người khác, chỉ nói cho anh tôi.”
Mặt Hoắc Tư Tiêu càng đỏ hơn, trái tim yên lặng đã lâu cũng đập bịch bịch theo, đúng là đòi mạng mà!
Đối tượng quá biết trêu chọc, không thể gánh được!
Thím Vương thấy cảnh này thì thiếu chút bị thức ăn cho chó làm bể bụng: “...”
Bà mối như bà có thể rời đi không?
Nhiều món ăn như vậy, thật sự bị mấy người chọc cho không ăn nổi.
Trong ba người, thím Vương là người ăn nhiều nhất.
Bên này vừa ăn xong thì Hàn Chí Viễn đã dẫn theo mợ Lưu Quế Phượng tới.
Lưu Quế Phượng là người nhan khống, vừa nhìn một chút thì ánh mắt của bà ấy đã khóa chặt Tống Lạc Anh ở bên cạnh Hoắc Tư Tiêu.
Má ơi!
Làn da mềm mại như nước, cái gương mặt xinh đẹp này là thứ mà người phàm có thể có sao?
Quả thực là tiên nữ!
Lưu Quế Phượng đi tới, gạt Hoắc Tư Tiêu ra rồi kích động nắm lấy tay Tống Lạc Anh: “Nha đầu, cháu lớn lên như thế nào vậy! Con mắt này, cái mũi này, gương mặt này, cũng sắp làm mợ mê chết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.