[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 38: Vợ Em Tất Nhiên Sẽ Đi Cùng 1
Hải Đài Nhục Tùng Tiểu Bối
06/07/2024
Lưu Tú Nga tuổi đã ngoài 40, nấu cơm cho nhà họ ngót nghét hơn hai mươi năm, cho nên kỹ thuật thái rau, thái thịt rất nhanh nhạy, miếng thịt luôn rất mỏng, nấu kết hợp với những loại thực phẩm khác, ăn vô cùng ngon.
Đương nhiên, không thể lựa chọn ăn gì.
Mỗi người được múc cho một muỗng thức ăn, chan trực tiếp lên cơm rồi ăn, được múc ít hay nhiều thịt đều nhờ vào sự may mắn cả.
Nếu được nhiều thì sẽ thầm vùi mừng trong lòng, được ít cũng không thể nói gì.
Nhưng cũng không phải là dựa hoàn toàn vào sự may mắn.
Người múc đồ ăn là Lưu Tú Nga, cô ta cầm cái muỗng mà tay không ngừng run, khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn hồi tưởng đến dì nấu cơm ở nhà ăn của trường học.
Tuy rằng là khác thời đại, khác cả địa điểm, nhưng chuyện run tay khi cầm muỗng múc thức ăn, lại có hiệu ứng tác động đến tâm lý người khác như nhau.
Lúc múc đồ ăn cho mọi người, Lưu Tú Nga luôn run tay.
Nhưng lúc múc cho chồng và con, tay của cô ta không hề run lên nữa.
Tuy rằng Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện thấy, nhưng lại lờ đi coi như không thấy.
Đến cùng cũng là vì thiếu thức ăn.
Nếu bữa nào cũng được ăn thịt, không đến nỗi phải cho chồng và các con thêm hai miếng thịt như vậy.
Không thể nào phủ nhận được, thịt heo xào với các loại củ quả, thật sự rất thơm.
Tuy rằng gia vị rất ít, nhưng mọi người vẫn ăn ngon lành, không nhịn được thể hiện biểu cảm hơi tiếc nuối trên khuôn mặt, hận không thể vùi đầu vào bát cơm ăn hết sạch.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cúi đầu ăn phần của mình, lại thấy trước mặt có một đôi đũa đang gắp miếng thịt bỏ vào bát mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm mắt với Phó Văn Cảnh.
“Không cần gắp cho em đâu.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói: “Trong bát em đủ thức ăn rồi, anh cũng nên ăn phần của mình đi!”
Phó Văn Cảnh chưa kịp hé môi trả lời thì đã nghe được giọng Lý Lai Đệ truyền đến.
“Em bảy còn khách khí với chú bảy làm gì, đã là vợ chồng rồi, ai ăn mà chẳng giống nhau? Nói thật, bây giờ chú bảy đang ở nhà, mới có thể gắp đồ ăn cho em, mấy ngày nữa chú bảy lại lên đường hành quân, đến lúc đó dù em có muốn chú bảy gắp cho cũng không được nữa đâu.”
Lý Lai Đệ nói điều gì Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không để ý tới.
Nhưng lời nói này của Lý Lai Đệ, lại chọc trúng tâm tư sâu thẳm trong lòng cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn cố gượng cười, liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Lý Lai Đệ: “Chị hai, chị…”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đương nhiên, không thể lựa chọn ăn gì.
Mỗi người được múc cho một muỗng thức ăn, chan trực tiếp lên cơm rồi ăn, được múc ít hay nhiều thịt đều nhờ vào sự may mắn cả.
Nếu được nhiều thì sẽ thầm vùi mừng trong lòng, được ít cũng không thể nói gì.
Nhưng cũng không phải là dựa hoàn toàn vào sự may mắn.
Người múc đồ ăn là Lưu Tú Nga, cô ta cầm cái muỗng mà tay không ngừng run, khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn hồi tưởng đến dì nấu cơm ở nhà ăn của trường học.
Tuy rằng là khác thời đại, khác cả địa điểm, nhưng chuyện run tay khi cầm muỗng múc thức ăn, lại có hiệu ứng tác động đến tâm lý người khác như nhau.
Lúc múc đồ ăn cho mọi người, Lưu Tú Nga luôn run tay.
Nhưng lúc múc cho chồng và con, tay của cô ta không hề run lên nữa.
Tuy rằng Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện thấy, nhưng lại lờ đi coi như không thấy.
Đến cùng cũng là vì thiếu thức ăn.
Nếu bữa nào cũng được ăn thịt, không đến nỗi phải cho chồng và các con thêm hai miếng thịt như vậy.
Không thể nào phủ nhận được, thịt heo xào với các loại củ quả, thật sự rất thơm.
Tuy rằng gia vị rất ít, nhưng mọi người vẫn ăn ngon lành, không nhịn được thể hiện biểu cảm hơi tiếc nuối trên khuôn mặt, hận không thể vùi đầu vào bát cơm ăn hết sạch.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cúi đầu ăn phần của mình, lại thấy trước mặt có một đôi đũa đang gắp miếng thịt bỏ vào bát mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm mắt với Phó Văn Cảnh.
“Không cần gắp cho em đâu.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói: “Trong bát em đủ thức ăn rồi, anh cũng nên ăn phần của mình đi!”
Phó Văn Cảnh chưa kịp hé môi trả lời thì đã nghe được giọng Lý Lai Đệ truyền đến.
“Em bảy còn khách khí với chú bảy làm gì, đã là vợ chồng rồi, ai ăn mà chẳng giống nhau? Nói thật, bây giờ chú bảy đang ở nhà, mới có thể gắp đồ ăn cho em, mấy ngày nữa chú bảy lại lên đường hành quân, đến lúc đó dù em có muốn chú bảy gắp cho cũng không được nữa đâu.”
Lý Lai Đệ nói điều gì Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không để ý tới.
Nhưng lời nói này của Lý Lai Đệ, lại chọc trúng tâm tư sâu thẳm trong lòng cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn cố gượng cười, liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Lý Lai Đệ: “Chị hai, chị…”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.