[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 25: Vợ Nếm Thử Là Biết Ngay 1
Hải Đài Nhục Tùng Tiểu Bối
06/07/2024
Đừng nói là mới kết hôn, dù có là vợ chồng ở với nhau nhiều năm, có với nhau không chỉ một mặt con, thì cũng là tiền ai nấy giữ.
Ý Tô Nhuyễn Nhuyễn không phải là làm vậy không hay, dù sao thì gia cảnh mỗi nhà mỗi khác, không thể vơ đũa cả nắm được.
Nhưng cô và Phó Văn Cảnh chỉ mới cưới nhau mà Phó Văn Cảnh đã giao hết tiền và sổ tiết kiệm cho cô thì đúng là khiến cô bất ngờ thật.
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói gì, đã thấy Phó Văn Cảnh hơi xụ mặt xuống, miệng cũng vểnh lên, lúc nói chuyện, giọng nghe không mấy vui vẻ.
"Sao vậy? Lẽ nào em không muốn quản lý à?"
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản nhưng lại khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy bản thân lúc này giống y như một cô nàng xấu xa không muốn chịu trách nhiệm vậy.
"Muốn!" Tô Nhuyễn Nhuyễn không do dự nữa, vội gật đầu: "Dĩ nhiên là muốn!"
Gặp được anh chồng tử tế thế này, dĩ nhiên là phải giữ cho chắc rồi, sao lại không muốn cho được.
Sau khi nghe Tô Nhuyễn Nhuyễn nói thế, chỉ thấy Phó Văn Cảnh vui vẻ cười.
Mới giây trước còn ấm ức hờn dỗi, ngay sau đấy đã cười ngay được.
Sao lại như trẻ con vậy chứ?
Chẳng trách người ta lại bảo, đàn ông đến chết vẫn là con nít!
Phó Văn Cảnh không kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đi mua mấy món đắt tiền nữa nhưng vẫn đưa cô đi mua chút đồ ngọt.
Bánh trứng, dây gạo nếp, bánh quy óc chó, loại nào cũng mua bốn cân, hai túi hai cân đặt cạnh nhau, chia làm hai phần.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn hành động của Phó Văn Cảnh mà không sao hiểu nổi: "Sao phải để như vậy?"
"Một phần để ở nhà cho tất cả cùng ăn, còn một phần, mai mang qua nhà mẹ em đi."
Nghe Phó Văn Cảnh nói vậy, lúc này Tô Nhuyễn Nhuyễn mới sực nhớ đến mai sẽ là ngày kết hôn thứ ba.
Xưa nay vẫn luôn tồn tại câu nói ngày ba về nhà, dù giờ đang ở thời đại "phá tứ cựu", nhưng tập tục này vẫn không thay đổi.
Vì từ kí ức của nguyên chủ cô đã biết, nguyên chủ sống ở nhà họ Tô không mấy vui vẻ, rõ là có người nhà, mà còn đáng thương hơn cả trẻ mồ côi, nên theo bản năng, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã quên luôn chuyện về nhà này.
Nghĩ đến những người nhà họ Tô, biểu cảm của Tô Nhuyễn Nhuyễn trở nên phức tạp hơn nhiều.
Phó Văn Cảnh vẫn luôn nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn thay đổi sắc mặt, anh lại hỏi: "Sao vậy? Có phải thấy ngần này đồ hơi thiếu không? Đây chỉ là một phần thôi, mang thêm ít vải vóc nữa, tí nữa anh sẽ mua thêm ít thuốc lá với rượu."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ý Tô Nhuyễn Nhuyễn không phải là làm vậy không hay, dù sao thì gia cảnh mỗi nhà mỗi khác, không thể vơ đũa cả nắm được.
Nhưng cô và Phó Văn Cảnh chỉ mới cưới nhau mà Phó Văn Cảnh đã giao hết tiền và sổ tiết kiệm cho cô thì đúng là khiến cô bất ngờ thật.
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói gì, đã thấy Phó Văn Cảnh hơi xụ mặt xuống, miệng cũng vểnh lên, lúc nói chuyện, giọng nghe không mấy vui vẻ.
"Sao vậy? Lẽ nào em không muốn quản lý à?"
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản nhưng lại khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy bản thân lúc này giống y như một cô nàng xấu xa không muốn chịu trách nhiệm vậy.
"Muốn!" Tô Nhuyễn Nhuyễn không do dự nữa, vội gật đầu: "Dĩ nhiên là muốn!"
Gặp được anh chồng tử tế thế này, dĩ nhiên là phải giữ cho chắc rồi, sao lại không muốn cho được.
Sau khi nghe Tô Nhuyễn Nhuyễn nói thế, chỉ thấy Phó Văn Cảnh vui vẻ cười.
Mới giây trước còn ấm ức hờn dỗi, ngay sau đấy đã cười ngay được.
Sao lại như trẻ con vậy chứ?
Chẳng trách người ta lại bảo, đàn ông đến chết vẫn là con nít!
Phó Văn Cảnh không kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đi mua mấy món đắt tiền nữa nhưng vẫn đưa cô đi mua chút đồ ngọt.
Bánh trứng, dây gạo nếp, bánh quy óc chó, loại nào cũng mua bốn cân, hai túi hai cân đặt cạnh nhau, chia làm hai phần.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn hành động của Phó Văn Cảnh mà không sao hiểu nổi: "Sao phải để như vậy?"
"Một phần để ở nhà cho tất cả cùng ăn, còn một phần, mai mang qua nhà mẹ em đi."
Nghe Phó Văn Cảnh nói vậy, lúc này Tô Nhuyễn Nhuyễn mới sực nhớ đến mai sẽ là ngày kết hôn thứ ba.
Xưa nay vẫn luôn tồn tại câu nói ngày ba về nhà, dù giờ đang ở thời đại "phá tứ cựu", nhưng tập tục này vẫn không thay đổi.
Vì từ kí ức của nguyên chủ cô đã biết, nguyên chủ sống ở nhà họ Tô không mấy vui vẻ, rõ là có người nhà, mà còn đáng thương hơn cả trẻ mồ côi, nên theo bản năng, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã quên luôn chuyện về nhà này.
Nghĩ đến những người nhà họ Tô, biểu cảm của Tô Nhuyễn Nhuyễn trở nên phức tạp hơn nhiều.
Phó Văn Cảnh vẫn luôn nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn thay đổi sắc mặt, anh lại hỏi: "Sao vậy? Có phải thấy ngần này đồ hơi thiếu không? Đây chỉ là một phần thôi, mang thêm ít vải vóc nữa, tí nữa anh sẽ mua thêm ít thuốc lá với rượu."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.