[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 33: Còn Quan Tâm Đến Em Đấy
Thanh Tửu Hoan
13/05/2024
Con sông đang được thi công lần này nằm ở ngoại ô ngôi làng, muốn đi đến đó mất khoảng ba đến bốn dặm.
Vì gần nên dân làng không tập trung trước mà đi thẳng ra sông để phân công lao động.
Khi Giang Thanh Nguyệt đi theo Chu Chính Đình đến điểm làm việc, cô tình cờ nhìn thấy ba mẹ, ba anh trai và chị dâu của mình.
Mọi người cũng đồng thời nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt.
Vương Tú Chi bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi: "Nguyệt Nhi, sao con lại ở chỗ này?"
"Mẹ, con tới đây làm việc."
"Thật là vớ vẩn, con sao có thể làm mấy chuyện này được, mau trở về đi."
"Mẹ, con muốn thử."
Thấy con gái cố gắng nài nỉ, trông không giống như cô chỉ đang nói đùa.
Giang Bảo Nghiệp ở bên cạnh nói: "Nếu Thanh Nguyệt muốn làm thì cứ để con bé thử. Phần lớn phụ nữ trong đại đội đều đến đây, tại sao con gái mình lại không làm được?"
Ngược lại ông còn thực sự cảm thấy con gái mình đã thay đổi tốt hơn kể từ khi kết hôn.
Là ba mẹ, không thể giữ cô lại được.
Vương Tú Chi thấy người phụ trách đã nói lời này rồi, cũng khó có thể nói thêm gì nữa.
Không còn cách nào khác ngoài dặn dò Giang Thanh Nguyệt: "Lát nữa con đi theo nhà mình nhé, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Giang Thanh Nguyệt cầu còn không được, vì vậy cô nhanh chóng đồng ý, sau đó hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đã lớn tuổi rồi sao vẫn làm những công việc nặng nhọc như vậy?"
Nhắc đến chuyện này, Vương Tú Chi tỏ ra rất tức giận: “Còn không phải do chị dâu hai của con giở thủ đoạn à, sớm không đau, muộn cũng không đau, hết lần này tới lần khác chuẩn bị phải ra ngoài làm việc trên sông thì lại nói bị đau bụng nên hôm nay mẹ bảo con bé ở nhà chăm con.”
Nghe vậy, Giang Vệ Dân xấu hổ gãi đầu: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, khi về con sẽ nói về cô ấy."
Không lâu sau, mọi người trong đại đội đều có mặt đông đủ.
Giang Bảo Nghiệp hô lên, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Giang Thanh Nguyệt cũng vội vàng chạy đến chào Chu Chính Đình: “Tôi sẽ ở lại đây cùng mẹ và những người khác làm việc, buổi trưa anh tới chỗ tôi ăn cơm nhé.”
Chu Chính Đình cũng không nói nhiều, chỉ nói ừ rồi quay người tìm những thanh niên có học thức khác tham gia cùng mình.
Lần này phải đi làm trên sông, toàn bộ nam thanh niên có học thức của đại đội đều đến, nhưng lại không thấy thanh niên nữ có học thức nào cả.
Sự phân công lao động trong việc đào sông rất rõ ràng, nạo vét và kéo xe là những công việc nặng nhọc nhất, thường do nam giới đảm nhiệm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì gần nên dân làng không tập trung trước mà đi thẳng ra sông để phân công lao động.
Khi Giang Thanh Nguyệt đi theo Chu Chính Đình đến điểm làm việc, cô tình cờ nhìn thấy ba mẹ, ba anh trai và chị dâu của mình.
Mọi người cũng đồng thời nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt.
Vương Tú Chi bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi: "Nguyệt Nhi, sao con lại ở chỗ này?"
"Mẹ, con tới đây làm việc."
"Thật là vớ vẩn, con sao có thể làm mấy chuyện này được, mau trở về đi."
"Mẹ, con muốn thử."
Thấy con gái cố gắng nài nỉ, trông không giống như cô chỉ đang nói đùa.
Giang Bảo Nghiệp ở bên cạnh nói: "Nếu Thanh Nguyệt muốn làm thì cứ để con bé thử. Phần lớn phụ nữ trong đại đội đều đến đây, tại sao con gái mình lại không làm được?"
Ngược lại ông còn thực sự cảm thấy con gái mình đã thay đổi tốt hơn kể từ khi kết hôn.
Là ba mẹ, không thể giữ cô lại được.
Vương Tú Chi thấy người phụ trách đã nói lời này rồi, cũng khó có thể nói thêm gì nữa.
Không còn cách nào khác ngoài dặn dò Giang Thanh Nguyệt: "Lát nữa con đi theo nhà mình nhé, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Giang Thanh Nguyệt cầu còn không được, vì vậy cô nhanh chóng đồng ý, sau đó hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đã lớn tuổi rồi sao vẫn làm những công việc nặng nhọc như vậy?"
Nhắc đến chuyện này, Vương Tú Chi tỏ ra rất tức giận: “Còn không phải do chị dâu hai của con giở thủ đoạn à, sớm không đau, muộn cũng không đau, hết lần này tới lần khác chuẩn bị phải ra ngoài làm việc trên sông thì lại nói bị đau bụng nên hôm nay mẹ bảo con bé ở nhà chăm con.”
Nghe vậy, Giang Vệ Dân xấu hổ gãi đầu: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, khi về con sẽ nói về cô ấy."
Không lâu sau, mọi người trong đại đội đều có mặt đông đủ.
Giang Bảo Nghiệp hô lên, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Giang Thanh Nguyệt cũng vội vàng chạy đến chào Chu Chính Đình: “Tôi sẽ ở lại đây cùng mẹ và những người khác làm việc, buổi trưa anh tới chỗ tôi ăn cơm nhé.”
Chu Chính Đình cũng không nói nhiều, chỉ nói ừ rồi quay người tìm những thanh niên có học thức khác tham gia cùng mình.
Lần này phải đi làm trên sông, toàn bộ nam thanh niên có học thức của đại đội đều đến, nhưng lại không thấy thanh niên nữ có học thức nào cả.
Sự phân công lao động trong việc đào sông rất rõ ràng, nạo vét và kéo xe là những công việc nặng nhọc nhất, thường do nam giới đảm nhiệm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.