[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 7: Cùng Nhau Về Nhà Ba Mẹ Vợ
Thanh Tửu Hoan
13/05/2024
"Thanh niên tri thức Chu, sao không xách đồ cho Thanh Nguyệt thế, hay là chân cậu mềm nhũn đến không thể đi được rồi, hahaha."
Chu Chính Đình cau mày, đang định trả lời, lại nghe thấy có người la ó…
"Bây giờ hai người đã kết hôn thì khác xưa rồi nha. Hôm qua hai người trông không quen thuộc với nhau lắm mà hôm nay lại trở nên thân thiết thật."
Chu Chính Đình mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, không biết có nên trả lời hay không.
Trong hoàn cảnh bối rối này, có một số thanh niên nam nữ đi về phía cổng làng, họ đều là những thanh niên tri thức từng theo học tại cùng một trung tâm giáo dục thanh thiếu niên với Chu Chính Đình trước đây.
Không ít người kinh hãi khi nhìn thấy Chu Chính Đình chủ động giúp Giang Thanh Nguyệt xách đồ.
Rốt cuộc Chu Chính Đình lúc trước nhắc đến Giang Thanh Nguyệt đều nghiến răng nghiến lợi, tại sao hôm nay lại cùng cô về nhà bố mẹ đẻ, lại chủ động giúp cô xách đồ?
“Chính Đình, anh định về nhà bố mẹ vợ à?”
Giang Thanh Nguyệt nghe thấy tiếng gọi, nhìn sang, khi nhìn thấy đó là một thanh niên tri thức về quê cùng Chu Chính Đình, cô khẽ gật đầu, mỉm cười với mọi người như một lời chào.
Mọi người nhìn thấy cô như vậy, đều có cảm giác như vừa nhìn thấy ma.
"Chính Đình, vợ của anh được đấy."
“Mới có một ngày một đêm ngắn ngủi mà đã ngọt ngào như mật.”
Đã khiến người phụ nữ khó thu phục nhất trong làng phải ngoan ngoãn vâng lời.
Nói xong lời này có vài người bật cười haha, ngoại trừ cô gái duy nhất mặc áo khoác bông màu đỏ không cười, tức giận gọi Chu Chính Đình sang một bên.
"Anh Chu, người nhà anh có biết chuyện anh kết hôn không? Nếu biết anh kết hôn ở nơi xa xôi khỉ ho cò gáy này thì họ sẽ phản ứng thế nào?"
"Tình trạng hiện tại của anh có gì khác nhẫn nhục cam chịu đâu? Chẳng lẽ anh định ở đây đến hết đời à?!"
Chu Chính Đình vốn đã buồn bực mất tập trung, đột nhiên lại còn có người cứ xổ một tràng vào mặt anh, trong lòng anh càng rối bời hơn: “Đồng chí Phương Như Vân, chỉ cần cô không nói chuyện hôn nhân của tôi cho ai biết, thì ở Bắc Kinh sẽ không có ai biết được hết."
Mẹ của Phương Như Vân và Chu Chính Đình đều làm cùng một công ty.
Họ cũng đã cùng nhau thảo luận trước về địa điểm của chuyến đi về nông thôn lần này, trước khi đến, mẹ Chu Chính Đình luôn dặn anh phải chăm sóc để ý nhiều chút.
Mặc dù Chu Chính Đình chê cô ta quá phiền, nhưng bình thường anh vẫn luôn tỏ ra lịch sự khách khí.
Không ngờ hôm nay cô ta lại hung hãn như vậy, cô ra có tư cách gì mà chất vấn anh?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Chính Đình cau mày, đang định trả lời, lại nghe thấy có người la ó…
"Bây giờ hai người đã kết hôn thì khác xưa rồi nha. Hôm qua hai người trông không quen thuộc với nhau lắm mà hôm nay lại trở nên thân thiết thật."
Chu Chính Đình mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, không biết có nên trả lời hay không.
Trong hoàn cảnh bối rối này, có một số thanh niên nam nữ đi về phía cổng làng, họ đều là những thanh niên tri thức từng theo học tại cùng một trung tâm giáo dục thanh thiếu niên với Chu Chính Đình trước đây.
Không ít người kinh hãi khi nhìn thấy Chu Chính Đình chủ động giúp Giang Thanh Nguyệt xách đồ.
Rốt cuộc Chu Chính Đình lúc trước nhắc đến Giang Thanh Nguyệt đều nghiến răng nghiến lợi, tại sao hôm nay lại cùng cô về nhà bố mẹ đẻ, lại chủ động giúp cô xách đồ?
“Chính Đình, anh định về nhà bố mẹ vợ à?”
Giang Thanh Nguyệt nghe thấy tiếng gọi, nhìn sang, khi nhìn thấy đó là một thanh niên tri thức về quê cùng Chu Chính Đình, cô khẽ gật đầu, mỉm cười với mọi người như một lời chào.
Mọi người nhìn thấy cô như vậy, đều có cảm giác như vừa nhìn thấy ma.
"Chính Đình, vợ của anh được đấy."
“Mới có một ngày một đêm ngắn ngủi mà đã ngọt ngào như mật.”
Đã khiến người phụ nữ khó thu phục nhất trong làng phải ngoan ngoãn vâng lời.
Nói xong lời này có vài người bật cười haha, ngoại trừ cô gái duy nhất mặc áo khoác bông màu đỏ không cười, tức giận gọi Chu Chính Đình sang một bên.
"Anh Chu, người nhà anh có biết chuyện anh kết hôn không? Nếu biết anh kết hôn ở nơi xa xôi khỉ ho cò gáy này thì họ sẽ phản ứng thế nào?"
"Tình trạng hiện tại của anh có gì khác nhẫn nhục cam chịu đâu? Chẳng lẽ anh định ở đây đến hết đời à?!"
Chu Chính Đình vốn đã buồn bực mất tập trung, đột nhiên lại còn có người cứ xổ một tràng vào mặt anh, trong lòng anh càng rối bời hơn: “Đồng chí Phương Như Vân, chỉ cần cô không nói chuyện hôn nhân của tôi cho ai biết, thì ở Bắc Kinh sẽ không có ai biết được hết."
Mẹ của Phương Như Vân và Chu Chính Đình đều làm cùng một công ty.
Họ cũng đã cùng nhau thảo luận trước về địa điểm của chuyến đi về nông thôn lần này, trước khi đến, mẹ Chu Chính Đình luôn dặn anh phải chăm sóc để ý nhiều chút.
Mặc dù Chu Chính Đình chê cô ta quá phiền, nhưng bình thường anh vẫn luôn tỏ ra lịch sự khách khí.
Không ngờ hôm nay cô ta lại hung hãn như vậy, cô ra có tư cách gì mà chất vấn anh?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.