Thập Niên 70: Quân Hôn, Thủ Trưởng Siêu Sủng
Chương 10: Bác Cố Ủng Hộ
Túy Tuyết Tiêu Dao
24/09/2023
Sau khi Dạ Tử Hiên nghe thấy bảo có người nhảy sông thì anh chỉ kịp cởi áo khoác của mình, ném hành lý xuống, ba bước thành hai bước nhảy vào trong sông.
Bác gái Cố thấy có người nhảy vào sông cứu người rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này sắc mặt Trương Quế Học càng thêm khó coi rồi, bởi vì người nhảy vào sông mặc quân trang, là một người lính.
Chuyện này đã có quân nhân dính vào, nếu không xử lý cho tốt thì chức trưởng thôn này của ông ta cũng không cần làm nữa.
"Còn chần chờ gì nữa, mọi người không nhanh chóng xuống nước cứu người đi?"
Trương Quế Học cuống quýt nói với đám người xem náo nhiệt, nhưng trong lòng ông ta thì lại đang suy nghĩ xem, nên xử lý chuyện này như thế nào mới không gây ảnh hưởng quá lớn.
"Trưởng thôn, ông làm vậy là không tốt bụng rồi, có ai không biết không thể nhảy xuống con sông này chứ?"
Trong thôn cũng có người không ưa trưởng thôn, vì chuyện của Nhị Cẩu Tử mọi người đều có chút ý kiến với ông ta. Nếu không phải có ông ta bao che, thì Nhị Cẩu Tử làm gì có lá gan hoành hành ngang ngược ở trong thôn. Chuyện cứu người chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Mọi người lập tức nói hùa theo.
Nói giỡn à, hiện tại nhảy vào sông, ai biết bọn họ còn có thể đi lên hay không?
"Không phải là có người nhảy xuống rồi sao?"
Lúc này, Trần Mộc Lan yếu ớt lên tiếng.
Hiện tại cô ta chỉ mong Lữ Nhã Hạm lập tức chết đi. Chỉ cần Lữ Nhã Hạm chết rồi thì cho dù chuyện Lữ Nhã Hạm vì những lời vừa rồi của bọn họ ép tới nhảy sông, hay là chuyện của mẹ cô ta, tất cả đều trôi qua. Chỉ cần bọn họ cắn chặt lý do là Lữ Nhã Hạm nghĩ không thông, tin chắc mọi người sẽ không vì một đứa mồ côi mà ra mặt làm gì?
"Đúng đấy, con bé chết tiệt đó chết rồi thì có làm sao? Ai bảo nó vu oan tôi!"
Mã Quế Hương nghiến răng nghiến lợi nói, bà ta thực sự chỉ mong Lữ Nhã Hạm chết quách đi.
Trần Mộc Lan nghe thấy mẹ mình nói vậy thì biến sắc.
"Mẹ!" Không nên nói lung tung như vậy.
Vốn chuyện Lữ Nhã Hạm nhảy sông đã có dính dáng tới cô ta và Ninh Hải Sinh rồi. Nghĩ tới Ninh Hải Sinh, Trần Mộc Lan trộm nhìn gã ta một cái. Khi cô ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của gã thì không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi nghe thấy con gái không vui gọi một tiếng, Mã Quế Hương lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng mọi người vẫn nghe được những lời vừa rồi của bà ta.
Người không liên quan có lẽ không có cảm giác gì, nhưng bác gái Cố đang ngồi dưới đất thì không hề vui.
"Bà vừa mới nói cái gì?"
Bác Cố hung hăng nhìn chằm chằm Mã Quế Hương, giống như muốn dùng ánh mắt xé đi một miếng thịt trên người bà ta vậy.
"Tôi nói có gì sai chứ? Tôi nói vốn là sự thật, con bé Lữ Nhã Hạm chết tiệt kia hãm hại tôi chưa nói, Nhị Cẩu Tử còn đang không rõ sống chết nằm trên đất kia kìa?"
Mã Quế Hương nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của bác gái Cố thì có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới chuyện bản thân bị Lữ Nhã Hạm vu khống thì lập tức có khí thế, lúc nói chuyện với bác Cố âm thanh cũng nâng cao hơn hẳn.
"Hiện tại bé Hạm chưa rõ sống chết, đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi thông minh. Tại sao bé Hạm lại nhảy sông, chẳng lẽ trong lòng mấy người không biết sao?"
Bác gái Cố liếc nhìn Dạ Tử Hiên đang cứu người ở trong sông, khi thấy Lữ Nhã Hạm được Dạ Tử Hiên dùng sức lôi lên trên bờ, bà mới có tinh thần cùng sức lực đi đôi co với Mã Quế Hương.
"Ha ha ha, các người hẳn phải là cảm thấy may mắn vì bây giờ bé Hạm không có việc gì. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ không tha cho mấy người đâu!"
Hai mẹ con nhà này thực sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao. Vừa rồi chỉ vì con bé nhà họ Trần cùng tên nhóc nhà họ Ninh xúm vào chỉ trích ép buộc, thì mới làm cho bé Hạm nhảy sông, mọi người đứng xem ở đây đều hiểu rõ.
"Bác gái Cố, bác hiểu lầm chúng cháu rồi!"
Trần Mộc Lan đứng ra, ấm ức nhìn bác Cố, nhỏ giọng nói.
Bác gái Cố thấy có người nhảy vào sông cứu người rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này sắc mặt Trương Quế Học càng thêm khó coi rồi, bởi vì người nhảy vào sông mặc quân trang, là một người lính.
Chuyện này đã có quân nhân dính vào, nếu không xử lý cho tốt thì chức trưởng thôn này của ông ta cũng không cần làm nữa.
"Còn chần chờ gì nữa, mọi người không nhanh chóng xuống nước cứu người đi?"
Trương Quế Học cuống quýt nói với đám người xem náo nhiệt, nhưng trong lòng ông ta thì lại đang suy nghĩ xem, nên xử lý chuyện này như thế nào mới không gây ảnh hưởng quá lớn.
"Trưởng thôn, ông làm vậy là không tốt bụng rồi, có ai không biết không thể nhảy xuống con sông này chứ?"
Trong thôn cũng có người không ưa trưởng thôn, vì chuyện của Nhị Cẩu Tử mọi người đều có chút ý kiến với ông ta. Nếu không phải có ông ta bao che, thì Nhị Cẩu Tử làm gì có lá gan hoành hành ngang ngược ở trong thôn. Chuyện cứu người chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Mọi người lập tức nói hùa theo.
Nói giỡn à, hiện tại nhảy vào sông, ai biết bọn họ còn có thể đi lên hay không?
"Không phải là có người nhảy xuống rồi sao?"
Lúc này, Trần Mộc Lan yếu ớt lên tiếng.
Hiện tại cô ta chỉ mong Lữ Nhã Hạm lập tức chết đi. Chỉ cần Lữ Nhã Hạm chết rồi thì cho dù chuyện Lữ Nhã Hạm vì những lời vừa rồi của bọn họ ép tới nhảy sông, hay là chuyện của mẹ cô ta, tất cả đều trôi qua. Chỉ cần bọn họ cắn chặt lý do là Lữ Nhã Hạm nghĩ không thông, tin chắc mọi người sẽ không vì một đứa mồ côi mà ra mặt làm gì?
"Đúng đấy, con bé chết tiệt đó chết rồi thì có làm sao? Ai bảo nó vu oan tôi!"
Mã Quế Hương nghiến răng nghiến lợi nói, bà ta thực sự chỉ mong Lữ Nhã Hạm chết quách đi.
Trần Mộc Lan nghe thấy mẹ mình nói vậy thì biến sắc.
"Mẹ!" Không nên nói lung tung như vậy.
Vốn chuyện Lữ Nhã Hạm nhảy sông đã có dính dáng tới cô ta và Ninh Hải Sinh rồi. Nghĩ tới Ninh Hải Sinh, Trần Mộc Lan trộm nhìn gã ta một cái. Khi cô ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của gã thì không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi nghe thấy con gái không vui gọi một tiếng, Mã Quế Hương lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng mọi người vẫn nghe được những lời vừa rồi của bà ta.
Người không liên quan có lẽ không có cảm giác gì, nhưng bác gái Cố đang ngồi dưới đất thì không hề vui.
"Bà vừa mới nói cái gì?"
Bác Cố hung hăng nhìn chằm chằm Mã Quế Hương, giống như muốn dùng ánh mắt xé đi một miếng thịt trên người bà ta vậy.
"Tôi nói có gì sai chứ? Tôi nói vốn là sự thật, con bé Lữ Nhã Hạm chết tiệt kia hãm hại tôi chưa nói, Nhị Cẩu Tử còn đang không rõ sống chết nằm trên đất kia kìa?"
Mã Quế Hương nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của bác gái Cố thì có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới chuyện bản thân bị Lữ Nhã Hạm vu khống thì lập tức có khí thế, lúc nói chuyện với bác Cố âm thanh cũng nâng cao hơn hẳn.
"Hiện tại bé Hạm chưa rõ sống chết, đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi thông minh. Tại sao bé Hạm lại nhảy sông, chẳng lẽ trong lòng mấy người không biết sao?"
Bác gái Cố liếc nhìn Dạ Tử Hiên đang cứu người ở trong sông, khi thấy Lữ Nhã Hạm được Dạ Tử Hiên dùng sức lôi lên trên bờ, bà mới có tinh thần cùng sức lực đi đôi co với Mã Quế Hương.
"Ha ha ha, các người hẳn phải là cảm thấy may mắn vì bây giờ bé Hạm không có việc gì. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ không tha cho mấy người đâu!"
Hai mẹ con nhà này thực sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao. Vừa rồi chỉ vì con bé nhà họ Trần cùng tên nhóc nhà họ Ninh xúm vào chỉ trích ép buộc, thì mới làm cho bé Hạm nhảy sông, mọi người đứng xem ở đây đều hiểu rõ.
"Bác gái Cố, bác hiểu lầm chúng cháu rồi!"
Trần Mộc Lan đứng ra, ấm ức nhìn bác Cố, nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.