Thập Niên 70 Quân Hôn Tiểu Thư Điên Cuồng Mang Hàng Triệu Vật Tư Xuống Nông Thôn
Chương 24:
Mạc Mặc
14/11/2024
Kéo rèm lên, bên ngoài sẽ không thể nhìn vào bên trong được nữa. Sau khi lắp xong rèm cửa, Giang Thư quyết định ra ngoài một chuyến, định tới đội sản xuất để hỏi xem nhà nào có bán chiếu cỏ. Cô muốn mua một chiếc chiếu để trải lên giường, đồng thời cũng muốn hỏi xem trong đội có thợ mộc nào không để có thể đặt một chiếc tủ quần áo. Để đồ trong hành lý thì bất tiện, và căn phòng trống trải quá khiến cô cảm thấy cần phải sắm thêm một số đồ đạc.
Giang Thư nghĩ cần ít nhất phải có một bộ bàn ghế để ngồi, chứ nếu không thì chẳng có chỗ nào để ngồi cả. Nghĩ vậy, cô liền rời khỏi phòng mình. Trước khi ra ngoài, Giang Thư còn cẩn thận khóa cửa phòng. Dù các vật dụng quý giá cô đều đã cất trong không gian của mình, nhưng cẩn thận vẫn hơn vì cô không biết những thanh niên trí thức khác ở điểm này là người thế nào.
Cái khóa này là cô lấy từ không gian riêng, vì khi xuống nông thôn, cô đã quên mua khóa.
Rời khỏi khu sinh hoạt của thanh niên trí thức, Giang Thư đi dạo quanh để làm quen với khu vực. Đây là lần đầu tiên cô đến đội sản xuất Hồng Tinh, nên tất nhiên còn chưa quen. Đi một lúc, cô thấy vài đứa trẻ đang chơi đùa.
Giang Thư vẫy tay gọi chúng, “Lại đây!”
Mấy đứa trẻ lần đầu tiên thấy một chị trí thức xinh đẹp như vậy. Đội sản xuất của chúng không thiếu thanh niên trí thức đến, nhưng chẳng ai đẹp như Giang Thư. Không chỉ cách ăn mặc tươm tất, cô còn có khí chất nổi bật, da trắng mịn màng, đứng giữa người dân quê trông chẳng khác gì một nàng tiên.
Với người xinh đẹp, trẻ con thường dễ gần hơn. Mấy đứa trẻ chạy lại gần, nhìn cô với ánh mắt tò mò và hỏi, “Chị đẹp ơi, chị gọi tụi em có chuyện gì ạ?”
Giang Thư lấy từ túi ra một nắm kẹo trái cây và đưa mỗi đứa một viên. Ở thập niên 70, trẻ con rất hiếm khi được ăn loại kẹo này, nên khi thấy kẹo Giang Thư đưa, những khuôn mặt nhỏ nhắn liền rạng rỡ với nụ cười tươi.
Giang Thư hỏi chúng, “Chị cho các em kẹo, nhưng chị có chuyện muốn hỏi các em chút nhé.”
Chú bé tên Cẩu Oa nhanh nhảu đứng ra và nói, “Chị ơi, chị có chuyện gì cứ hỏi chúng em. Chúng em biết gì nhất định sẽ nói chị nghe.”
Giang Thư liền hỏi, “Chị muốn mua một tấm chiếu cỏ, các em có biết nhà nào trong đội có chiếu bán không? Và chị cũng muốn mua bàn ghế với tủ quần áo, trong làng mình có thợ mộc không?”
Cẩu Oa vội đáp, “Có chứ, chị ơi, trong đội sản xuất mình có bác thợ mộc họ Ngô, nhà bác ấy có sẵn tủ quần áo để bán đấy. Còn chiếu thì chị không cần mua đâu, bà nội em biết đan, nhà em còn mấy tấm chiếu nữa. Chị cứ đến nhà em, em sẽ nhờ bà lấy một tấm cho chị.”
Giang Thư cũng không khách sáo với cậu nhóc, cô gật đầu rồi đi theo Cẩu Oa tới nhà cậu bé. Trên đường đi, Giang Thư hỏi tên của cậu nhóc. Cậu bé mỉm cười nói tên mình là Tống Cẩu Oa.
Nghe thấy cái tên, Giang Thư không khỏi bật cười.
Ở nông thôn thời này, người ta đặt tên cho con chẳng cầu kỳ gì. Cũng may là thời nay nhiều đứa trẻ đều có những cái tên kỳ lạ như vậy, chứ nếu đến thế kỷ 21 mà vẫn còn cái tên này, chắc chắn sẽ bị bạn bè trong trường cười chê mất thôi.
Giang Thư nghĩ cần ít nhất phải có một bộ bàn ghế để ngồi, chứ nếu không thì chẳng có chỗ nào để ngồi cả. Nghĩ vậy, cô liền rời khỏi phòng mình. Trước khi ra ngoài, Giang Thư còn cẩn thận khóa cửa phòng. Dù các vật dụng quý giá cô đều đã cất trong không gian của mình, nhưng cẩn thận vẫn hơn vì cô không biết những thanh niên trí thức khác ở điểm này là người thế nào.
Cái khóa này là cô lấy từ không gian riêng, vì khi xuống nông thôn, cô đã quên mua khóa.
Rời khỏi khu sinh hoạt của thanh niên trí thức, Giang Thư đi dạo quanh để làm quen với khu vực. Đây là lần đầu tiên cô đến đội sản xuất Hồng Tinh, nên tất nhiên còn chưa quen. Đi một lúc, cô thấy vài đứa trẻ đang chơi đùa.
Giang Thư vẫy tay gọi chúng, “Lại đây!”
Mấy đứa trẻ lần đầu tiên thấy một chị trí thức xinh đẹp như vậy. Đội sản xuất của chúng không thiếu thanh niên trí thức đến, nhưng chẳng ai đẹp như Giang Thư. Không chỉ cách ăn mặc tươm tất, cô còn có khí chất nổi bật, da trắng mịn màng, đứng giữa người dân quê trông chẳng khác gì một nàng tiên.
Với người xinh đẹp, trẻ con thường dễ gần hơn. Mấy đứa trẻ chạy lại gần, nhìn cô với ánh mắt tò mò và hỏi, “Chị đẹp ơi, chị gọi tụi em có chuyện gì ạ?”
Giang Thư lấy từ túi ra một nắm kẹo trái cây và đưa mỗi đứa một viên. Ở thập niên 70, trẻ con rất hiếm khi được ăn loại kẹo này, nên khi thấy kẹo Giang Thư đưa, những khuôn mặt nhỏ nhắn liền rạng rỡ với nụ cười tươi.
Giang Thư hỏi chúng, “Chị cho các em kẹo, nhưng chị có chuyện muốn hỏi các em chút nhé.”
Chú bé tên Cẩu Oa nhanh nhảu đứng ra và nói, “Chị ơi, chị có chuyện gì cứ hỏi chúng em. Chúng em biết gì nhất định sẽ nói chị nghe.”
Giang Thư liền hỏi, “Chị muốn mua một tấm chiếu cỏ, các em có biết nhà nào trong đội có chiếu bán không? Và chị cũng muốn mua bàn ghế với tủ quần áo, trong làng mình có thợ mộc không?”
Cẩu Oa vội đáp, “Có chứ, chị ơi, trong đội sản xuất mình có bác thợ mộc họ Ngô, nhà bác ấy có sẵn tủ quần áo để bán đấy. Còn chiếu thì chị không cần mua đâu, bà nội em biết đan, nhà em còn mấy tấm chiếu nữa. Chị cứ đến nhà em, em sẽ nhờ bà lấy một tấm cho chị.”
Giang Thư cũng không khách sáo với cậu nhóc, cô gật đầu rồi đi theo Cẩu Oa tới nhà cậu bé. Trên đường đi, Giang Thư hỏi tên của cậu nhóc. Cậu bé mỉm cười nói tên mình là Tống Cẩu Oa.
Nghe thấy cái tên, Giang Thư không khỏi bật cười.
Ở nông thôn thời này, người ta đặt tên cho con chẳng cầu kỳ gì. Cũng may là thời nay nhiều đứa trẻ đều có những cái tên kỳ lạ như vậy, chứ nếu đến thế kỷ 21 mà vẫn còn cái tên này, chắc chắn sẽ bị bạn bè trong trường cười chê mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.