Thập Niên 70 Quân Hôn Tiểu Thư Điên Cuồng Mang Hàng Triệu Vật Tư Xuống Nông Thôn
Chương 30:
Mạc Mặc
14/11/2024
Nhìn nồi thức ăn đơn sơ, Thẩm Kiều Kiều không thấy chút hứng thú nào. Không ăn thì thôi, cô cũng chẳng thèm. Thẩm Kiều Kiều quay về phòng, lấy ra bánh quy còn lại và thêm một ít sữa bột mà cô mang theo. Cô dùng chiếc cốc sứ tráng men pha một cốc sữa bột cho mình. Mùi thơm ngậy của sữa khiến những thanh niên trí thức khác không khỏi thèm thuồng, nuốt nước miếng liên tục. Không ai biết điều kiện nhà cô thế nào, nhưng có vẻ gia đình khá giả lắm mới đủ sữa bột để mang theo uống.
Trong khi Thẩm Kiều Kiều chọn ăn riêng, Giang Thư lại cùng ăn với các thanh niên trí thức khác. Dù trong không gian của cô có nhiều đồ ăn, nhưng cô không muốn tỏ ra quá khác biệt. Như Thẩm Kiều Kiều, quá đặc biệt sẽ dễ bị người khác chú ý.
Những thanh niên trí thức cũ đã quen với bữa ăn đơn giản và ăn rất ngon lành. Ở nông thôn, đừng mong ăn ngon, có thể ăn no đã là điều đáng mừng. Giang Thư cầm một chiếc bánh ngô, ăn đơn giản. Ngô là lương thực thô, ăn có chút khô cứng, khiến cô cảm thấy khó nuốt. Nồi rau hầm cũng rất đơn giản, chỉ có ít muối, gần như không có chút dầu mỡ nào nên cũng chẳng có mấy hương vị. Dù không ngon, Giang Thư vẫn cố gắng ăn hết phần của mình để không lãng phí lương thực.
Thấy Giang Thư ăn ít, Hoàng Linh Linh hỏi, “Giang trí thức, em không ăn thêm chút nữa sao? Ăn ít thế có sợ đói không?”
Giang Thư định bụng sẽ lén ăn thêm chút đồ trong không gian nên mỉm cười đáp, “Không cần đâu, em ăn ít, chỉ ăn được chừng này thôi.”
Nghe vậy, Hoàng Linh Linh cũng không nói thêm gì. Các thanh niên khác lại vui mừng khi thấy cô ăn ít, vì thế mọi người sẽ có thêm chút thức ăn chia nhau.
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau rửa bát và đun nước nóng để rửa ráy. Các thanh niên mới xuống nông thôn mang theo hành lý đơn giản, không có chậu rửa mặt hay chậu rửa chân, nên tạm thời phải mượn của thanh niên trí thức cũ. Giang Thư lại không thích mượn đồ dùng cá nhân của người khác, nên cô lặng lẽ lấy từ không gian ra một chiếc chậu tráng men. May là cô mang nhiều hành lý, nên chẳng ai để ý cô có những gì.
Cô lấy nước nóng, rửa mặt rồi sớm lên giường nghỉ ngơi. Đây là đêm đầu tiên cô ở nông thôn, nhưng cô không cảm thấy xa lạ. Dù môi trường điểm sinh hoạt không tốt, ít nhất nơi đây cũng không có xác sống, nên cô ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, các thanh niên trí thức khác đã dậy sớm ra đồng làm việc. Họ phải hoàn thành một đợt lao động buổi sáng trước khi quay về ăn sáng. Các thanh niên trí thức mới đến thì được đội sản xuất cho nghỉ một ngày để lên huyện mua sắm những thứ cần thiết, từ ngày mai sẽ bắt đầu làm việc.
Giang Thư không dùng nồi của điểm sinh hoạt mà lén lấy đồ ăn sáng từ không gian của mình ra để ăn đơn giản. Thẩm Kiều Kiều và Trương Mộng thì chưa ăn sáng vì Thẩm Kiều Kiều đã nói sẽ mời Trương Mộng ăn sáng ở nhà hàng quốc doanh khi họ đến huyện.
Hai nam thanh niên trí thức là Tề Văn Binh và Hồ Dược Tiến lại muốn ăn sáng, nhưng cả hai không biết nấu ăn, nên đành phải nhịn đói trước, rồi lên huyện mua những thứ cần thiết về rồi tính sau.
Trong khi Thẩm Kiều Kiều chọn ăn riêng, Giang Thư lại cùng ăn với các thanh niên trí thức khác. Dù trong không gian của cô có nhiều đồ ăn, nhưng cô không muốn tỏ ra quá khác biệt. Như Thẩm Kiều Kiều, quá đặc biệt sẽ dễ bị người khác chú ý.
Những thanh niên trí thức cũ đã quen với bữa ăn đơn giản và ăn rất ngon lành. Ở nông thôn, đừng mong ăn ngon, có thể ăn no đã là điều đáng mừng. Giang Thư cầm một chiếc bánh ngô, ăn đơn giản. Ngô là lương thực thô, ăn có chút khô cứng, khiến cô cảm thấy khó nuốt. Nồi rau hầm cũng rất đơn giản, chỉ có ít muối, gần như không có chút dầu mỡ nào nên cũng chẳng có mấy hương vị. Dù không ngon, Giang Thư vẫn cố gắng ăn hết phần của mình để không lãng phí lương thực.
Thấy Giang Thư ăn ít, Hoàng Linh Linh hỏi, “Giang trí thức, em không ăn thêm chút nữa sao? Ăn ít thế có sợ đói không?”
Giang Thư định bụng sẽ lén ăn thêm chút đồ trong không gian nên mỉm cười đáp, “Không cần đâu, em ăn ít, chỉ ăn được chừng này thôi.”
Nghe vậy, Hoàng Linh Linh cũng không nói thêm gì. Các thanh niên khác lại vui mừng khi thấy cô ăn ít, vì thế mọi người sẽ có thêm chút thức ăn chia nhau.
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau rửa bát và đun nước nóng để rửa ráy. Các thanh niên mới xuống nông thôn mang theo hành lý đơn giản, không có chậu rửa mặt hay chậu rửa chân, nên tạm thời phải mượn của thanh niên trí thức cũ. Giang Thư lại không thích mượn đồ dùng cá nhân của người khác, nên cô lặng lẽ lấy từ không gian ra một chiếc chậu tráng men. May là cô mang nhiều hành lý, nên chẳng ai để ý cô có những gì.
Cô lấy nước nóng, rửa mặt rồi sớm lên giường nghỉ ngơi. Đây là đêm đầu tiên cô ở nông thôn, nhưng cô không cảm thấy xa lạ. Dù môi trường điểm sinh hoạt không tốt, ít nhất nơi đây cũng không có xác sống, nên cô ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, các thanh niên trí thức khác đã dậy sớm ra đồng làm việc. Họ phải hoàn thành một đợt lao động buổi sáng trước khi quay về ăn sáng. Các thanh niên trí thức mới đến thì được đội sản xuất cho nghỉ một ngày để lên huyện mua sắm những thứ cần thiết, từ ngày mai sẽ bắt đầu làm việc.
Giang Thư không dùng nồi của điểm sinh hoạt mà lén lấy đồ ăn sáng từ không gian của mình ra để ăn đơn giản. Thẩm Kiều Kiều và Trương Mộng thì chưa ăn sáng vì Thẩm Kiều Kiều đã nói sẽ mời Trương Mộng ăn sáng ở nhà hàng quốc doanh khi họ đến huyện.
Hai nam thanh niên trí thức là Tề Văn Binh và Hồ Dược Tiến lại muốn ăn sáng, nhưng cả hai không biết nấu ăn, nên đành phải nhịn đói trước, rồi lên huyện mua những thứ cần thiết về rồi tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.