Thập Niên 70 Quân Hôn Tiểu Thư Điên Cuồng Mang Hàng Triệu Vật Tư Xuống Nông Thôn
Chương 43:
Mạc Mặc
14/11/2024
Thấy Giang Thư lễ phép như vậy, Ngưu Ái Phương lại càng quý cô hơn. Tiếc rằng mấy cậu con trai trong nhà bà chẳng ra gì, không xứng với cô gái tài giỏi như thế này. Nếu không, Ngưu Ái Phương còn muốn kéo Giang Thư về làm con dâu.
“Được rồi, tiểu Giang trí thức, giữa trưa còn đến nhà chúng tôi, chắc là gặp khó khăn gì đó phải không?” Ngưu Ái Phương nhìn Giang Thư, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Giang Thư liền đưa món quà mình mang tới cho Tống Bảo Điền.
“Bác đội trưởng, cháu vừa mới đến đội sản xuất, còn bỡ ngỡ nhiều, mong bác sau này giúp đỡ nhiều hơn. Đây là một chút quà, mong bác nhận cho và đừng từ chối.”
Tống Bảo Điền nhìn món quà mà Giang Thư đưa ra, nhất thời ngẩn người. Trời ơi, cô trí thức này thật hào phóng! Thời buổi này, rượu trắng và thuốc lá đều là hàng hiếm, phải có tem phiếu công nghiệp mới mua được. Người ở nông thôn, cả năm cũng khó có lấy một tấm tem công nghiệp. Chỉ cần hút được một điếu thuốc thôi là họ cũng mừng cả ngày, vậy mà Giang Thư lại tặng hẳn một bao thuốc Đại Tiền Môn, rượu trắng, đường và cả long nhãn, đều là đồ tốt.
Trước đây, Tống Bảo Điền cũng từng nhận quà, nhưng hào phóng như Giang Thư thì là lần đầu tiên. Ngưu Ái Phương nhìn thấy đồ Giang Thư mang đến thì thầm nghĩ, cô trí thức trẻ này quả thật biết cách làm người. Không giống những thanh niên trí thức khác, họ muốn chồng bà quan tâm giúp đỡ nhưng lại chẳng chịu bỏ ra chút gì, cứ xem chồng bà như trâu bò mà sai khiến.
Tống Bảo Điền cũng không khách sáo, nhận lấy quà từ Giang Thư.
“Được rồi, tiểu Giang trí thức, sau này có việc gì cần giúp, cứ việc nói với bác.”
“Vâng, bác đội trưởng, cháu sẽ không khách sáo đâu. Bác chắc cũng thấy, cháu không thiếu tiền, nên cũng không cần phải cố gắng kiếm công điểm để đổi lương thực. Mong bác đừng giao cho cháu những việc quá nặng nhọc. Đến cuối năm nếu thiếu công điểm, cháu sẵn sàng bỏ tiền ra bù thêm.”
Nghe xong lời của Giang Thư, Tống Bảo Điền thấy cũng không có gì khó khăn nên liền gật đầu đồng ý ngay.
“À, bác đội trưởng, cháu cũng muốn tự nấu ăn ở nơi ở của trí thức trẻ. Cháu đã mua một cái nồi, giờ muốn dựng một bếp trong phòng. Không biết bác có thể giới thiệu ai đáng tin để giúp cháu không?”
Nghe Giang Thư nói, Tống Bảo Điền còn chưa kịp trả lời thì Ngưu Ái Phương đã nói trước, “Làm bếp cũng đơn giản thôi, con trai cả nhà tôi biết làm mà. Tiểu Giang trí thức, chiều nay tôi sẽ bảo cậu ấy qua giúp cô, đảm bảo làm xong ngay.”
Tống Bảo Điền cũng không phản đối ý kiến của vợ.
“Đúng vậy, gọi người ngoài chi cho xa xôi. Cậu cả nhà tôi làm bếp cũng đơn giản thôi, với cậu ấy chỉ là chuyện nhỏ, chiều nay là xong, tối nay cô có thể dùng luôn.”
Giang Thư vội cảm ơn, sau đó trò chuyện đôi câu với vợ chồng Tống Bảo Điền rồi định cáo từ ra về.
Giang Thư vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Tống, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét. Tống Bảo Điền và Ngưu Ái Phương cũng nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy về phía căn phòng trong nhà. Giang Thư đoán rằng chắc nhà họ Tống xảy ra chuyện gì bất ngờ, nghĩ rằng mình có thể giúp được nên liền đi theo vào phòng.
“Yến Hồng, sao thế con? Có chuyện gì vậy?” Ngưu Ái Phương lo lắng hỏi cô gái trẻ trong phòng.
Cô gái này là con gái út của đội trưởng, tên là Tống Yến Hồng. Cũng bằng tuổi Giang Thư, vừa tròn mười tám. Tống Bảo Điền và Ngưu Ái Phương trước đây sinh toàn con trai, chỉ có duy nhất một cô con gái nên từ nhỏ luôn coi cô như báu vật trong lòng.
“Được rồi, tiểu Giang trí thức, giữa trưa còn đến nhà chúng tôi, chắc là gặp khó khăn gì đó phải không?” Ngưu Ái Phương nhìn Giang Thư, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Giang Thư liền đưa món quà mình mang tới cho Tống Bảo Điền.
“Bác đội trưởng, cháu vừa mới đến đội sản xuất, còn bỡ ngỡ nhiều, mong bác sau này giúp đỡ nhiều hơn. Đây là một chút quà, mong bác nhận cho và đừng từ chối.”
Tống Bảo Điền nhìn món quà mà Giang Thư đưa ra, nhất thời ngẩn người. Trời ơi, cô trí thức này thật hào phóng! Thời buổi này, rượu trắng và thuốc lá đều là hàng hiếm, phải có tem phiếu công nghiệp mới mua được. Người ở nông thôn, cả năm cũng khó có lấy một tấm tem công nghiệp. Chỉ cần hút được một điếu thuốc thôi là họ cũng mừng cả ngày, vậy mà Giang Thư lại tặng hẳn một bao thuốc Đại Tiền Môn, rượu trắng, đường và cả long nhãn, đều là đồ tốt.
Trước đây, Tống Bảo Điền cũng từng nhận quà, nhưng hào phóng như Giang Thư thì là lần đầu tiên. Ngưu Ái Phương nhìn thấy đồ Giang Thư mang đến thì thầm nghĩ, cô trí thức trẻ này quả thật biết cách làm người. Không giống những thanh niên trí thức khác, họ muốn chồng bà quan tâm giúp đỡ nhưng lại chẳng chịu bỏ ra chút gì, cứ xem chồng bà như trâu bò mà sai khiến.
Tống Bảo Điền cũng không khách sáo, nhận lấy quà từ Giang Thư.
“Được rồi, tiểu Giang trí thức, sau này có việc gì cần giúp, cứ việc nói với bác.”
“Vâng, bác đội trưởng, cháu sẽ không khách sáo đâu. Bác chắc cũng thấy, cháu không thiếu tiền, nên cũng không cần phải cố gắng kiếm công điểm để đổi lương thực. Mong bác đừng giao cho cháu những việc quá nặng nhọc. Đến cuối năm nếu thiếu công điểm, cháu sẵn sàng bỏ tiền ra bù thêm.”
Nghe xong lời của Giang Thư, Tống Bảo Điền thấy cũng không có gì khó khăn nên liền gật đầu đồng ý ngay.
“À, bác đội trưởng, cháu cũng muốn tự nấu ăn ở nơi ở của trí thức trẻ. Cháu đã mua một cái nồi, giờ muốn dựng một bếp trong phòng. Không biết bác có thể giới thiệu ai đáng tin để giúp cháu không?”
Nghe Giang Thư nói, Tống Bảo Điền còn chưa kịp trả lời thì Ngưu Ái Phương đã nói trước, “Làm bếp cũng đơn giản thôi, con trai cả nhà tôi biết làm mà. Tiểu Giang trí thức, chiều nay tôi sẽ bảo cậu ấy qua giúp cô, đảm bảo làm xong ngay.”
Tống Bảo Điền cũng không phản đối ý kiến của vợ.
“Đúng vậy, gọi người ngoài chi cho xa xôi. Cậu cả nhà tôi làm bếp cũng đơn giản thôi, với cậu ấy chỉ là chuyện nhỏ, chiều nay là xong, tối nay cô có thể dùng luôn.”
Giang Thư vội cảm ơn, sau đó trò chuyện đôi câu với vợ chồng Tống Bảo Điền rồi định cáo từ ra về.
Giang Thư vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Tống, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét. Tống Bảo Điền và Ngưu Ái Phương cũng nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy về phía căn phòng trong nhà. Giang Thư đoán rằng chắc nhà họ Tống xảy ra chuyện gì bất ngờ, nghĩ rằng mình có thể giúp được nên liền đi theo vào phòng.
“Yến Hồng, sao thế con? Có chuyện gì vậy?” Ngưu Ái Phương lo lắng hỏi cô gái trẻ trong phòng.
Cô gái này là con gái út của đội trưởng, tên là Tống Yến Hồng. Cũng bằng tuổi Giang Thư, vừa tròn mười tám. Tống Bảo Điền và Ngưu Ái Phương trước đây sinh toàn con trai, chỉ có duy nhất một cô con gái nên từ nhỏ luôn coi cô như báu vật trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.