[Thập Niên 70] Quân Tẩu Bận Làm Ruộng
Chương 44: Chợ Đen 2
Nhất Mộng Phù Ngư
03/05/2024
Mà lượng lương thực cung cấp hàng tháng cho mỗi người trong thành phố là có hạn, gia đình đông dân nhất định phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, đi chợ đen cũng không nhất định có thể mua được lương thực.
Hiện tại lương thực các nơi trong cả nước khan hiếm, giá lương thực trong chợ đen chỉ có cao chứ không hạ, còn cung không đủ cầu, Lâm Vân Khê không hề lo lắng không có thị trường.
Điều duy nhất cần chú ý chính là, cô phải cẩn thận một chút, không thể bại lộ thân phận cộng thêm tìm một người hợp tác đáng tin cậy.
Lâm Vân Khê cẩn thận quan sát phụ nữ và người già trên đường, rất nhanh liền phát hiện một quy luật.
Hầu hết mọi người đi về phía một con hẻm sau khi nhìn xung quanh.
Bởi vậy, cô đại khái xác định vị trí chợ đen.
Tiếp theo, Lâm Vân Khê đi vào một hẻm nhỏ hẻo lánh, tiến vào không gian.
Cô thay chiếc áo sơ mi hoa nhỏ trên người, mặc vào quần áo nam màu đen đã sớm chuẩn bị sẵn.
Thuận tiện lấy đồ trang điểm ra, đội tóc giả.
Kỹ thuật trang điểm của Lâm Vân Khê rất tốt, nhìn bề ngoài, cô nghiễm nhiên là một người đàn ông nhỏ gầy.
Mặt mày ngăm đen, môi dày, đặc trưng ban đầu bị che đậy, hiện tại cho dù là người quen đứng ở trước mặt cũng không nhận ra cô.
Ngay sau đó, Lâm Vân Khê đi tới nhà kho, lấy gạo bột trắng và một ít hoa quả thường thấy bỏ vào trong sọt.
Lâm Vân Khê dám cam đoan, cho dù ai nhìn thấy những thứ này đều sẽ động lòng, đây là lợi thế đàm phán tốt nhất, cũng là sức mạnh lớn nhất của cô.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Vân Khê mặc niệm trong lòng: Đi ra ngoài, liền trở lại hẻm nhỏ.
Cô vác hàng mẫu lên, đi về phía chợ đen, quả nhiên ở đầu hẻm thấy được người nhìn như là gã trông cửa.
“Ám hiệu.” Thấy có người đến, một người đàn ông trẻ tuổi tóc xoăn đưa tay ngăn Lâm Vân Khê lại.
Lâm Vân Khê không lập tức mở miệng, mà không chút hoang mang buông gùi xuống, xốc một góc vải đắp phía trên gùi lên.
Hạ giọng lớn tiếng nói: “Tôi không vào bên trong, tôi tới tìm lão đại các ngươi bàn chuyện làm ăn.”
Tóc xoăn khinh thường nhìn thanh niên nhỏ gầy trước mắt này không phải ai cũng có tư cách buôn bán với lão đại của anh ta.
Tiếp theo anh ta chẳng thèm để ý thò đầu nhìn về phía cái gùi trên mặt đất, chỉ là vừa nhìn đã làm anh ta cả kinh cằm cũng sắp rớt xuống đất, chỉ thấy bên trong gùi đặt gạo tinh và bột trắng thượng hạng.
Đây còn không phải là thứ làm cho anh ta khiếp sợ nhất, làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là lương thực phía dưới hoa quả chèn ép.
Tóc xoăn nhìn lướt qua sơ sơ, thấy ngoại trừ táo, nho, dưa hấu và lê thường thấy bên này của bọn họ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại lương thực các nơi trong cả nước khan hiếm, giá lương thực trong chợ đen chỉ có cao chứ không hạ, còn cung không đủ cầu, Lâm Vân Khê không hề lo lắng không có thị trường.
Điều duy nhất cần chú ý chính là, cô phải cẩn thận một chút, không thể bại lộ thân phận cộng thêm tìm một người hợp tác đáng tin cậy.
Lâm Vân Khê cẩn thận quan sát phụ nữ và người già trên đường, rất nhanh liền phát hiện một quy luật.
Hầu hết mọi người đi về phía một con hẻm sau khi nhìn xung quanh.
Bởi vậy, cô đại khái xác định vị trí chợ đen.
Tiếp theo, Lâm Vân Khê đi vào một hẻm nhỏ hẻo lánh, tiến vào không gian.
Cô thay chiếc áo sơ mi hoa nhỏ trên người, mặc vào quần áo nam màu đen đã sớm chuẩn bị sẵn.
Thuận tiện lấy đồ trang điểm ra, đội tóc giả.
Kỹ thuật trang điểm của Lâm Vân Khê rất tốt, nhìn bề ngoài, cô nghiễm nhiên là một người đàn ông nhỏ gầy.
Mặt mày ngăm đen, môi dày, đặc trưng ban đầu bị che đậy, hiện tại cho dù là người quen đứng ở trước mặt cũng không nhận ra cô.
Ngay sau đó, Lâm Vân Khê đi tới nhà kho, lấy gạo bột trắng và một ít hoa quả thường thấy bỏ vào trong sọt.
Lâm Vân Khê dám cam đoan, cho dù ai nhìn thấy những thứ này đều sẽ động lòng, đây là lợi thế đàm phán tốt nhất, cũng là sức mạnh lớn nhất của cô.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Vân Khê mặc niệm trong lòng: Đi ra ngoài, liền trở lại hẻm nhỏ.
Cô vác hàng mẫu lên, đi về phía chợ đen, quả nhiên ở đầu hẻm thấy được người nhìn như là gã trông cửa.
“Ám hiệu.” Thấy có người đến, một người đàn ông trẻ tuổi tóc xoăn đưa tay ngăn Lâm Vân Khê lại.
Lâm Vân Khê không lập tức mở miệng, mà không chút hoang mang buông gùi xuống, xốc một góc vải đắp phía trên gùi lên.
Hạ giọng lớn tiếng nói: “Tôi không vào bên trong, tôi tới tìm lão đại các ngươi bàn chuyện làm ăn.”
Tóc xoăn khinh thường nhìn thanh niên nhỏ gầy trước mắt này không phải ai cũng có tư cách buôn bán với lão đại của anh ta.
Tiếp theo anh ta chẳng thèm để ý thò đầu nhìn về phía cái gùi trên mặt đất, chỉ là vừa nhìn đã làm anh ta cả kinh cằm cũng sắp rớt xuống đất, chỉ thấy bên trong gùi đặt gạo tinh và bột trắng thượng hạng.
Đây còn không phải là thứ làm cho anh ta khiếp sợ nhất, làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là lương thực phía dưới hoa quả chèn ép.
Tóc xoăn nhìn lướt qua sơ sơ, thấy ngoại trừ táo, nho, dưa hấu và lê thường thấy bên này của bọn họ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.