Thập Niên 70: Quân Tẩu Cao Lãnh Trọng Sinh, Mang Theo Không Gian Vả Mặt Cực Phẩm
Chương 1:
Lãnh Mính Khanh
03/06/2024
Mùa xuân năm 2007, trận mưa rào kéo dài một tuần cuối cùng cũng tạnh, không khí ẩm ướt mang theo mùi đất.
Nơi ngoại ô thành phố không xa huyện Vĩnh Cát, rất nhiều người ngoại tỉnh vào thành phố làm công hoặc bày hàng bán đồ nhỏ đều chọn ở nơi này.
Mặc dù mỗi ngày phải dậy sớm đi vào thành phố nhưng tiền thuê nhà chỉ bằng một nửa so với trong thành phố. Ít nhất đối với bà mẹ chồng của Điền Tú Vân là bà góa Triệu thì ngôi nhà này là thích hợp nhất.
"Không có số hưởng thì đừng trách trời, bà đây mới lần đầu nghe thấy người ta còn có thể mệt mỏi đến mức mắc bệnh nan y, đồ chó chết thối tha, muốn lừa bà đây chữa bệnh cho con đĩ này, cút càng xa càng tốt." Trong một ngôi nhà nông thôn cũ nát, bà góa Triệu ném cái chậu trong tay xuống đất kêu loảng xoảng, miệng không ngừng chửi rủa.
"Ha ha ha! Muốn tôi chết, vậy thì cùng chết với tôi đi!" Giọng nói trầm khàn vang lên trong căn phòng tối tăm, Điền Tú Vân giơ bàn tay thô ráp lên, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt.
Nghĩ đến hai ngày trước vì cơ thể không khỏe, khổ sở cầu xin mẹ chồng đưa tiền đi bệnh viện nhưng lại bị mẹ chồng đánh mắng vô tình, còn người chồng ngốc nghếch cũng hăng hái đánh đập cô
Sau đó, may mắn thay, cán bộ ủy ban khu phố thấy không đành lòng, đưa cô đang hấp hối đến bệnh viện nhưng lại nhận được kết quả mắc bệnh nan y, nghĩ đến mọi chuyện xảy ra sau khi trở về từ bệnh viện, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Thật đáng thương, cô đã lấy chồng được tròn ba mươi năm, chịu thương chịu khó, ngày nào cũng dậy sớm tối muộn làm việc kiếm tiền, vất vả chăm lo cho gia đình này, cho dù chồng là một kẻ ngốc, căn bản không hiểu thế nào là vợ chồng, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Dù sao thì năm xưa cô được gả đến đây là do bà góa Triệu dùng số tiền khổng lồ 300 đồng mua về từ nhà mẹ đẻ, một người như cô thì có tư cách gì để nói đến chuyện ly hôn.
Nhưng cho dù cô có chăm chỉ làm việc phục vụ hai mẹ con thì mỗi ngày cô vẫn phải chịu những lời chửi mắng và đánh đập vô tình.
Nơi ngoại ô thành phố không xa huyện Vĩnh Cát, rất nhiều người ngoại tỉnh vào thành phố làm công hoặc bày hàng bán đồ nhỏ đều chọn ở nơi này.
Mặc dù mỗi ngày phải dậy sớm đi vào thành phố nhưng tiền thuê nhà chỉ bằng một nửa so với trong thành phố. Ít nhất đối với bà mẹ chồng của Điền Tú Vân là bà góa Triệu thì ngôi nhà này là thích hợp nhất.
"Không có số hưởng thì đừng trách trời, bà đây mới lần đầu nghe thấy người ta còn có thể mệt mỏi đến mức mắc bệnh nan y, đồ chó chết thối tha, muốn lừa bà đây chữa bệnh cho con đĩ này, cút càng xa càng tốt." Trong một ngôi nhà nông thôn cũ nát, bà góa Triệu ném cái chậu trong tay xuống đất kêu loảng xoảng, miệng không ngừng chửi rủa.
"Ha ha ha! Muốn tôi chết, vậy thì cùng chết với tôi đi!" Giọng nói trầm khàn vang lên trong căn phòng tối tăm, Điền Tú Vân giơ bàn tay thô ráp lên, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt.
Nghĩ đến hai ngày trước vì cơ thể không khỏe, khổ sở cầu xin mẹ chồng đưa tiền đi bệnh viện nhưng lại bị mẹ chồng đánh mắng vô tình, còn người chồng ngốc nghếch cũng hăng hái đánh đập cô
Sau đó, may mắn thay, cán bộ ủy ban khu phố thấy không đành lòng, đưa cô đang hấp hối đến bệnh viện nhưng lại nhận được kết quả mắc bệnh nan y, nghĩ đến mọi chuyện xảy ra sau khi trở về từ bệnh viện, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Thật đáng thương, cô đã lấy chồng được tròn ba mươi năm, chịu thương chịu khó, ngày nào cũng dậy sớm tối muộn làm việc kiếm tiền, vất vả chăm lo cho gia đình này, cho dù chồng là một kẻ ngốc, căn bản không hiểu thế nào là vợ chồng, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Dù sao thì năm xưa cô được gả đến đây là do bà góa Triệu dùng số tiền khổng lồ 300 đồng mua về từ nhà mẹ đẻ, một người như cô thì có tư cách gì để nói đến chuyện ly hôn.
Nhưng cho dù cô có chăm chỉ làm việc phục vụ hai mẹ con thì mỗi ngày cô vẫn phải chịu những lời chửi mắng và đánh đập vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.