Thập Niên 70: Quân Tẩu Cao Lãnh Trọng Sinh, Mang Theo Không Gian Vả Mặt Cực Phẩm
Chương 45:
Lãnh Mính Khanh
08/06/2024
"Được, trưa nay chúng ta ăn một bữa thật no, nghĩ đến bụng tôi lại thấy trống rỗng." Ông Hoa luôn rất thích sự hào phóng của Điền Tú Vân, cô không giống như những cô gái khác trong làng.
"Cô bé làm đầu bếp nhé, bọn ông không biết nấu ăn, nấu dở lại lãng phí thịt lợn rừng ngon." Ông Tiền rất chú trọng việc ăn uống nhưng mãi cũng không học được, mỗi lần đến lượt ông ấy nấu cơm, chỉ có thể đỡ hơn hai người kia một chút.
Vì có cả một con lợn rừng làm nguồn dự trữ thịt cho bốn người nên Điền Tú Vân làm bữa trưa này rất đầy đủ. Thịt lợn rừng vốn thơm hơn thịt lợn nuôi, cộng thêm tay nghề kiếp trước của Điền Tú Vân, bữa cơm này là bữa ăn no nhất, thỏa mãn nhất của ba ông lão kể từ khi đến thôn Y Thác.
"Quả nhiên tay nghề của cô bé rất tốt." Ăn no, ông Hoa thỏa mãn xoa bụng, lim dim mắt, nằm sưởi lửa, trong lòng vô cùng thoải mái.
"Ôi chao, đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất trong đời tôi." Ông Tiền nói đầy khoa trương, cũng học theo ông Hoa lim dim mắt, sưởi ấm bên bếp lửa.
"Ừm, đúng vậy." Ông Lý kết luận.
"Vì ba ông lâu quá không được ăn thịt rồi đấy ạ." Điền Tú Vân che miệng cười.
Bốn người cứ như vậy quây quần bên bếp lửa, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, nhất thời khiến người ta có cảm giác thời gian trôi thật chậm, như thể bốn người đang ở trong một bức tranh vui vẻ, không ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại.
Mãi đến khi gần trưa, Điền Tú Vân mới đề nghị rời đi. Tuy trong lòng tiếc nuối nhưng vẫn phải tiếp tục đối mặt với cuộc sống và người nhà họ Điền, may mà giờ đây cô đã có cách đối phó với bọn họ, không còn bị đánh mắng nữa.
"Cô bé, cố gắng lên, rồi sẽ qua thôi, còn nhiều thời gian tốt đẹp trong tương lai đang chờ cháu." Dường như ông Hoa nhận ra sự chán nản của Điền Tú Vân, liền lên tiếng an ủi.
"Vâng, cháu về trước đây." Điền Tú Vân Đeo củi lên lưng rồi kiên quyết quay người rời đi, chỉ là trong khoảnh khắc quay người, nước mắt lại không kìm được chảy ra. Câu nói này và câu nói mà ông Hoa nói với cô ở kiếp trước rất giống nhau, kiếp trước cô luôn bị áp bức, không có cơ hội để cảm nhận câu nói này, nhưng kiếp này, số phận của cô đã thay đổi, cô tin rằng chắc chắn sau này sẽ có thể cảm nhận được những ngày tốt đẹp mà ông ấy nói.
"Cô bé làm đầu bếp nhé, bọn ông không biết nấu ăn, nấu dở lại lãng phí thịt lợn rừng ngon." Ông Tiền rất chú trọng việc ăn uống nhưng mãi cũng không học được, mỗi lần đến lượt ông ấy nấu cơm, chỉ có thể đỡ hơn hai người kia một chút.
Vì có cả một con lợn rừng làm nguồn dự trữ thịt cho bốn người nên Điền Tú Vân làm bữa trưa này rất đầy đủ. Thịt lợn rừng vốn thơm hơn thịt lợn nuôi, cộng thêm tay nghề kiếp trước của Điền Tú Vân, bữa cơm này là bữa ăn no nhất, thỏa mãn nhất của ba ông lão kể từ khi đến thôn Y Thác.
"Quả nhiên tay nghề của cô bé rất tốt." Ăn no, ông Hoa thỏa mãn xoa bụng, lim dim mắt, nằm sưởi lửa, trong lòng vô cùng thoải mái.
"Ôi chao, đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất trong đời tôi." Ông Tiền nói đầy khoa trương, cũng học theo ông Hoa lim dim mắt, sưởi ấm bên bếp lửa.
"Ừm, đúng vậy." Ông Lý kết luận.
"Vì ba ông lâu quá không được ăn thịt rồi đấy ạ." Điền Tú Vân che miệng cười.
Bốn người cứ như vậy quây quần bên bếp lửa, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, nhất thời khiến người ta có cảm giác thời gian trôi thật chậm, như thể bốn người đang ở trong một bức tranh vui vẻ, không ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại.
Mãi đến khi gần trưa, Điền Tú Vân mới đề nghị rời đi. Tuy trong lòng tiếc nuối nhưng vẫn phải tiếp tục đối mặt với cuộc sống và người nhà họ Điền, may mà giờ đây cô đã có cách đối phó với bọn họ, không còn bị đánh mắng nữa.
"Cô bé, cố gắng lên, rồi sẽ qua thôi, còn nhiều thời gian tốt đẹp trong tương lai đang chờ cháu." Dường như ông Hoa nhận ra sự chán nản của Điền Tú Vân, liền lên tiếng an ủi.
"Vâng, cháu về trước đây." Điền Tú Vân Đeo củi lên lưng rồi kiên quyết quay người rời đi, chỉ là trong khoảnh khắc quay người, nước mắt lại không kìm được chảy ra. Câu nói này và câu nói mà ông Hoa nói với cô ở kiếp trước rất giống nhau, kiếp trước cô luôn bị áp bức, không có cơ hội để cảm nhận câu nói này, nhưng kiếp này, số phận của cô đã thay đổi, cô tin rằng chắc chắn sau này sẽ có thể cảm nhận được những ngày tốt đẹp mà ông ấy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.