Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 14:
Thập Nguyệt Sương Hoa
28/05/2024
“Bạch Linh Lung.”
Tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Lục Tĩnh Xuyên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Bạch Linh Lung ngẩng đầu, ngẩng cổ lên nhìn thẳng anh, không mở miệng, chờ anh nói tiếp.
Nhìn bóng dáng của mình được phản chiếu trong ánh mắt cô, đôi mắt sâu thẳm của Lục Tĩnh Xuyên mang theo vẻ kiên định, sắc mặt vô cùng nghiêm túc đứng đắn nói: “Ở phương diện hôn nhân này, anh chỉ quan tâm đến người, không suy xét mấy chuyện khác.”
Bạch Linh Lung: “... Ý của anh là, anh thích tôi?”
Không đợi anh trả lời, cô đã tự dùng biểu cảm phong phú của mình để tự đưa ra nghi ngờ: “Tôi cũng rất tự hiểu lấy mình, tôi không có sức quyến rũ lớn như thế, huống chi hôm nay chúng ta gặp nhau, hình như tôi cũng không để lại ấn tượng gì tốt cho anh cả.”
Lục Tĩnh Xuyên nghe được lời này lại cong môi mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt lại rất rõ ràng, gương mặt cũng lộ ra một chút ý cười, nói: “Anh thích dáng vẻ của em khi đánh nhau.”
Bạch Linh Lung: “... Anh trai à, anh thích coi tôi đánh người thì tôi có thể biểu hiện phát huy thường xuyên hơn, trong nhà tôi còn có một đám cặn bã đang ngứa đòn, nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến chuyện xem mắt cả.”
“Bạch Linh Lung, em đừng có nghĩ mấy chuyện lung tung kia nữa, em phải suy nghĩ thoáng lên, tự do thoải mái giống như lúc xử lý đám khốn nạn kia vậy.”
Lục Tĩnh Xuyên nói xong, nhìn cô nở một nụ cười khá có thâm ý, xoay người chạy đi: “Anh đi xử lý chút việc, lát nữa sẽ lại quay về.”
Nhìn bóng dáng thẳng thắn dần đi xa của anh, đôi mày xinh đẹp của Bạch Linh Lung nhíu chặt lại, liên tục tự nghi ngờ bản thân: “Hiện tại mình đã có sức quyến rũ lớn như thế sao? Anh ấy biết rõ mình là hố lửa mà vẫn cứ muốn nhảy vào à?”
Bạch Linh Lung sờ mặt, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa đi ngắm nhìn gương mặt của nguyên chủ, lập tức viện cớ đi mượn một cái gương của y tá phòng bên cạnh.
Nhìn gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp xuất trần trong gương, mi mắt mang theo hình dáng hoàn mỹ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mắt to tròn hai mí ngập nước, sóng mũi cao thẳng, còn có phần cổ trắng nõn thon dài giống như thiên nga...
Trong lòng Bạch Linh Lung từ khiếp sợ đến bình tĩnh, soi gương xong trả lại cho y tá, nhẹ nhàng nói thầm: “Thì ra nguyên chủ có gương mặt xinh đẹp họa thủy, còn đẹp hơn gương mặt cũ của mình rất nhiều.”
Thật ra gương mặt kiếp trước của cô cũng không tệ, hơn nữa lại cộng thêm thần thuật của phương Đông, ở trong giới thương trường, cô cũng coi như là người nổi tiếng là vừa đẹp vừa có khí chất.
Nhưng nguyên chủ thì lại là đẹp bẩm sinh, để mặt mộc, da trắng xinh đẹp tự nhiên, nếu lại cẩn thận trang điểm thì chắc chắn sẽ làm cho mọi người đều bất ngờ.
Lúc này trong đầu cô cũng xuất hiện ký ức, nguyên chủ xinh đẹp, thật ra ở trong thôn cũng có không ít người đàn ông có ý đồ với cô, bà mối của làng trên xóm dưới thay phiên nhau đến cửa giới thiệu,
Ngay từ đầu thằng cha chó đẻ khốn nạn Bạch Kiến Nhân của cô viện cớ là yêu thương con gái để từ chối, sau đó thì tính cách đanh đá ngang ngược và hành vi thường xuyên đánh nhau của nguyên chủ làm mọi người đều sợ hãi, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa từng hẹn hò lần nào.
Ngay từ đầu nguyên chủ cũng cho rằng Bạch Kiến Nhân thương yêu mình, thật sự muốn dẫn “cô” vào thành phố sống sung sướng, muốn tìm một người đàn ông trong thành cho cô làm chồng, có một khoảng thời gian cũng từng chờ đời, sau đó dần dần lớn lên, đi học có thêm kiến thức, “cô” cũng dần dần biết được ý đồ xấu xa của ông ta.
Nói trắng ra là thằng cha chó đẻ khốn nạn kia muốn gả cô vào trong thành, cũng không phải suy nghĩ cho hạnh phúc của cô, mà là vì muốn leo lên quyền thế, đạt được mục đích của mình mà thôi.
Tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Lục Tĩnh Xuyên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Bạch Linh Lung ngẩng đầu, ngẩng cổ lên nhìn thẳng anh, không mở miệng, chờ anh nói tiếp.
Nhìn bóng dáng của mình được phản chiếu trong ánh mắt cô, đôi mắt sâu thẳm của Lục Tĩnh Xuyên mang theo vẻ kiên định, sắc mặt vô cùng nghiêm túc đứng đắn nói: “Ở phương diện hôn nhân này, anh chỉ quan tâm đến người, không suy xét mấy chuyện khác.”
Bạch Linh Lung: “... Ý của anh là, anh thích tôi?”
Không đợi anh trả lời, cô đã tự dùng biểu cảm phong phú của mình để tự đưa ra nghi ngờ: “Tôi cũng rất tự hiểu lấy mình, tôi không có sức quyến rũ lớn như thế, huống chi hôm nay chúng ta gặp nhau, hình như tôi cũng không để lại ấn tượng gì tốt cho anh cả.”
Lục Tĩnh Xuyên nghe được lời này lại cong môi mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt lại rất rõ ràng, gương mặt cũng lộ ra một chút ý cười, nói: “Anh thích dáng vẻ của em khi đánh nhau.”
Bạch Linh Lung: “... Anh trai à, anh thích coi tôi đánh người thì tôi có thể biểu hiện phát huy thường xuyên hơn, trong nhà tôi còn có một đám cặn bã đang ngứa đòn, nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến chuyện xem mắt cả.”
“Bạch Linh Lung, em đừng có nghĩ mấy chuyện lung tung kia nữa, em phải suy nghĩ thoáng lên, tự do thoải mái giống như lúc xử lý đám khốn nạn kia vậy.”
Lục Tĩnh Xuyên nói xong, nhìn cô nở một nụ cười khá có thâm ý, xoay người chạy đi: “Anh đi xử lý chút việc, lát nữa sẽ lại quay về.”
Nhìn bóng dáng thẳng thắn dần đi xa của anh, đôi mày xinh đẹp của Bạch Linh Lung nhíu chặt lại, liên tục tự nghi ngờ bản thân: “Hiện tại mình đã có sức quyến rũ lớn như thế sao? Anh ấy biết rõ mình là hố lửa mà vẫn cứ muốn nhảy vào à?”
Bạch Linh Lung sờ mặt, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa đi ngắm nhìn gương mặt của nguyên chủ, lập tức viện cớ đi mượn một cái gương của y tá phòng bên cạnh.
Nhìn gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp xuất trần trong gương, mi mắt mang theo hình dáng hoàn mỹ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mắt to tròn hai mí ngập nước, sóng mũi cao thẳng, còn có phần cổ trắng nõn thon dài giống như thiên nga...
Trong lòng Bạch Linh Lung từ khiếp sợ đến bình tĩnh, soi gương xong trả lại cho y tá, nhẹ nhàng nói thầm: “Thì ra nguyên chủ có gương mặt xinh đẹp họa thủy, còn đẹp hơn gương mặt cũ của mình rất nhiều.”
Thật ra gương mặt kiếp trước của cô cũng không tệ, hơn nữa lại cộng thêm thần thuật của phương Đông, ở trong giới thương trường, cô cũng coi như là người nổi tiếng là vừa đẹp vừa có khí chất.
Nhưng nguyên chủ thì lại là đẹp bẩm sinh, để mặt mộc, da trắng xinh đẹp tự nhiên, nếu lại cẩn thận trang điểm thì chắc chắn sẽ làm cho mọi người đều bất ngờ.
Lúc này trong đầu cô cũng xuất hiện ký ức, nguyên chủ xinh đẹp, thật ra ở trong thôn cũng có không ít người đàn ông có ý đồ với cô, bà mối của làng trên xóm dưới thay phiên nhau đến cửa giới thiệu,
Ngay từ đầu thằng cha chó đẻ khốn nạn Bạch Kiến Nhân của cô viện cớ là yêu thương con gái để từ chối, sau đó thì tính cách đanh đá ngang ngược và hành vi thường xuyên đánh nhau của nguyên chủ làm mọi người đều sợ hãi, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa từng hẹn hò lần nào.
Ngay từ đầu nguyên chủ cũng cho rằng Bạch Kiến Nhân thương yêu mình, thật sự muốn dẫn “cô” vào thành phố sống sung sướng, muốn tìm một người đàn ông trong thành cho cô làm chồng, có một khoảng thời gian cũng từng chờ đời, sau đó dần dần lớn lên, đi học có thêm kiến thức, “cô” cũng dần dần biết được ý đồ xấu xa của ông ta.
Nói trắng ra là thằng cha chó đẻ khốn nạn kia muốn gả cô vào trong thành, cũng không phải suy nghĩ cho hạnh phúc của cô, mà là vì muốn leo lên quyền thế, đạt được mục đích của mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.