Thập Niên 70: Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại
Chương 12:
Lam Thiên
10/12/2024
“Anh cũng có thể sinh ra một đứa con gái ngoan ngoãn như vậy sao? Anh đánh giá cao bản thân quá rồi đấy!” Bà nội Kỷ khinh thường nhìn con trai cả, nói xong còn liếc sang Kỷ Nghênh Xuân, ánh mắt đầy ẩn ý như muốn nói, anh cũng chỉ có thể sinh ra đứa như Kỷ Nghênh Xuân mà thôi.
“Mẹ, mẹ nói vậy, con không chịu đâu! Nghênh Xuân nhà con thì sao, hơn hẳn Nghênh Hạ gấp mấy lần!” Lý Mai Anh nhìn sắc mặt mẹ chồng, không nhịn được phản bác. Dù bà thừa nhận Nghênh Hạ giỏi giang, nhưng bảo con gái mình không bằng Nghênh Hạ, bà không chịu. Trong lòng bà, mười Nghênh Hạ cũng không bằng một Nghênh Xuân.
Kỷ Nghênh Xuân cũng tức giận nhìn bà nội.
Bác cả Kỷ khẽ cười khổ. Mẹ ông bảo bà không thiên vị, nhưng từ nhỏ đã ưu ái em trai ông hơn, bây giờ ngay cả con gái ông cũng bị xem thường.
Chỉ có Kỷ Nghênh Bắc, anh trai cả trong họ, lặng lẽ gật đầu. Anh biết em gái mình không bằng Nghênh Hạ.
---
Bà nội Kỷ nhìn gia đình trước mặt, cười lạnh:
“Kỷ Cao Hoa, bao nhiêu năm qua để anh nuôi Nghênh Hạ, anh có thấy mình ấm ức không? Cảm thấy không nên nuôi nó? Vì vậy anh mới đối xử tệ với nó như thế này?”
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Con sao có thể nghĩ như vậy?” Bác cả Kỷ không hài lòng. “Hơn nữa, con đâu đối xử tệ với Nghênh Hạ, chẳng qua chỉ là để nó thay cưới. Cuộc hôn nhân đó có gì không tốt? Nhà họ Diệp điều kiện rất tốt, Nghênh Hạ gả qua đó sẽ không phải chịu khổ!”
Bà nội Kỷ mặt không cảm xúc:
“Tôi không đồng ý! Nhà họ có tốt đến đâu thì con trai họ cũng là người què. Anh làm thế không phải hại Nghênh Hạ sao?”
“Bà nội, nhà ta nuôi Kỷ Nghênh Hạ bao nhiêu năm, để nó thay cưới thì sao? Đây là nghĩa vụ của nó, báo đáp ơn nuôi dưỡng chứ sao!” Kỷ Nghênh Xuân lớn tiếng nói.
---
“Con đồng ý trả ơn nuôi dưỡng của bác.” Không biết từ khi nào, Kỷ Nghênh Hạ đã đứng ở cửa.
“Nghênh Hạ, chuyện này không liên quan đến con! Đừng lo, bà sẽ đứng ra làm chủ cho con!” Bà nội Kỷ nghe vậy thì hoảng, vội vàng nói. Dù có thay cưới, cũng phải đặt ra điều kiện, sao có thể nói trả ơn nuôi dưỡng đơn giản như vậy được?
“Kỷ Nghênh Hạ, cuối cùng cô cũng biết điều!” Kỷ Nghênh Xuân đắc ý nói.
Bác cả Kỷ tái mặt, không ngờ mọi chuyện bị Nghênh Hạ nghe thấy. Ông cười khổ, nghĩ thầm: Thôi, chuyện gì đến rồi cũng không tránh được.
---
“Bác, năm đó bác đưa con về quê, con rất cảm kích. Bao năm nay bác đã bảo vệ con, con cũng rất biết ơn, nếu không con đã bị đưa đi nông trường cùng ông ngoại rồi.” Kỷ Nghênh Hạ chân thành nói.
“Vì vậy, con chịu ơn bác. Bác đã cho con nơi nương tựa, để con được lớn lên bình an. Nhưng, bác ơi, ba mẹ con là quân nhân, họ vì nhiệm vụ mà hy sinh. Có một khoản tiền trợ cấp, khoản tiền đó liệu có đủ cho năm năm ăn mặc của con không? Nếu không đủ, con sẽ bù thêm sau.”
“Nghênh Hạ, con nhớ ra rồi sao?” Bác cả Kỷ cười khổ hỏi. Ông chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không, làm sao Nghênh Hạ biết được tiền trợ cấp mà trước giờ cô cứ tưởng mình là con gái ông.
---
“Giỏi, thật giỏi, đúng là con trai tốt của tôi!” Bà nội Kỷ bỗng bật cười lớn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ con trai mình lại giỏi đến vậy, còn có thể che trời qua biển!” Nếu bà biết chuyện tiền trợ cấp, bà sẽ không để Nghênh Hạ chịu ấm ức bao năm nay!
“Kỷ Cao Hoa, anh làm mất mặt nhà họ Kỷ chúng ta rồi!” Ông nội Kỷ nhìn con trai cả, không thể tin rằng một người luôn thật thà như ông ta lại làm ra chuyện lấy cắp tiền trợ cấp của em trai.
Kỷ Nghênh Bắc kinh ngạc. Trước giờ anh vẫn thắc mắc tại sao nhà mình bình thường mà có tiền xây nhà, lại còn dư để cho hai em gái đi học cấp ba, em trai học đại học Công Nông Binh. Giờ thì mọi chuyện đã rõ.
---
“Ông bà, tiền đó đã đưa cho bác thì cứ để vậy đi. Bao năm nay, nhờ có bác mà con mới lớn lên bình an. Đây là sự thật. Ba mẹ con, nếu họ còn sống, cũng sẽ không trách gì. Tiền chỉ là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang đi. Quan trọng là con được bình an trưởng thành, không phải sao?” Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười nói.
Bác cả Kỷ cảm thấy như bị tát vào mặt. Tiền là vật ngoài thân, họ cao thượng, không để ý, còn ông thì hám tiền, tham lam.
Lúc này ông mới hiểu, mẹ ông nói đúng, Nghênh Hạ thông minh hơn Nghênh Xuân. Ông không thể phủ nhận nữa. Đây là đứa trẻ ông nhìn lớn lên, nhưng chưa từng nghĩ cô lại nhiều tâm tư như vậy.
Nhưng ông cũng rõ, tất cả là sự thật, ông không còn mặt mũi để bào chữa.
“Mẹ, mẹ nói vậy, con không chịu đâu! Nghênh Xuân nhà con thì sao, hơn hẳn Nghênh Hạ gấp mấy lần!” Lý Mai Anh nhìn sắc mặt mẹ chồng, không nhịn được phản bác. Dù bà thừa nhận Nghênh Hạ giỏi giang, nhưng bảo con gái mình không bằng Nghênh Hạ, bà không chịu. Trong lòng bà, mười Nghênh Hạ cũng không bằng một Nghênh Xuân.
Kỷ Nghênh Xuân cũng tức giận nhìn bà nội.
Bác cả Kỷ khẽ cười khổ. Mẹ ông bảo bà không thiên vị, nhưng từ nhỏ đã ưu ái em trai ông hơn, bây giờ ngay cả con gái ông cũng bị xem thường.
Chỉ có Kỷ Nghênh Bắc, anh trai cả trong họ, lặng lẽ gật đầu. Anh biết em gái mình không bằng Nghênh Hạ.
---
Bà nội Kỷ nhìn gia đình trước mặt, cười lạnh:
“Kỷ Cao Hoa, bao nhiêu năm qua để anh nuôi Nghênh Hạ, anh có thấy mình ấm ức không? Cảm thấy không nên nuôi nó? Vì vậy anh mới đối xử tệ với nó như thế này?”
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Con sao có thể nghĩ như vậy?” Bác cả Kỷ không hài lòng. “Hơn nữa, con đâu đối xử tệ với Nghênh Hạ, chẳng qua chỉ là để nó thay cưới. Cuộc hôn nhân đó có gì không tốt? Nhà họ Diệp điều kiện rất tốt, Nghênh Hạ gả qua đó sẽ không phải chịu khổ!”
Bà nội Kỷ mặt không cảm xúc:
“Tôi không đồng ý! Nhà họ có tốt đến đâu thì con trai họ cũng là người què. Anh làm thế không phải hại Nghênh Hạ sao?”
“Bà nội, nhà ta nuôi Kỷ Nghênh Hạ bao nhiêu năm, để nó thay cưới thì sao? Đây là nghĩa vụ của nó, báo đáp ơn nuôi dưỡng chứ sao!” Kỷ Nghênh Xuân lớn tiếng nói.
---
“Con đồng ý trả ơn nuôi dưỡng của bác.” Không biết từ khi nào, Kỷ Nghênh Hạ đã đứng ở cửa.
“Nghênh Hạ, chuyện này không liên quan đến con! Đừng lo, bà sẽ đứng ra làm chủ cho con!” Bà nội Kỷ nghe vậy thì hoảng, vội vàng nói. Dù có thay cưới, cũng phải đặt ra điều kiện, sao có thể nói trả ơn nuôi dưỡng đơn giản như vậy được?
“Kỷ Nghênh Hạ, cuối cùng cô cũng biết điều!” Kỷ Nghênh Xuân đắc ý nói.
Bác cả Kỷ tái mặt, không ngờ mọi chuyện bị Nghênh Hạ nghe thấy. Ông cười khổ, nghĩ thầm: Thôi, chuyện gì đến rồi cũng không tránh được.
---
“Bác, năm đó bác đưa con về quê, con rất cảm kích. Bao năm nay bác đã bảo vệ con, con cũng rất biết ơn, nếu không con đã bị đưa đi nông trường cùng ông ngoại rồi.” Kỷ Nghênh Hạ chân thành nói.
“Vì vậy, con chịu ơn bác. Bác đã cho con nơi nương tựa, để con được lớn lên bình an. Nhưng, bác ơi, ba mẹ con là quân nhân, họ vì nhiệm vụ mà hy sinh. Có một khoản tiền trợ cấp, khoản tiền đó liệu có đủ cho năm năm ăn mặc của con không? Nếu không đủ, con sẽ bù thêm sau.”
“Nghênh Hạ, con nhớ ra rồi sao?” Bác cả Kỷ cười khổ hỏi. Ông chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không, làm sao Nghênh Hạ biết được tiền trợ cấp mà trước giờ cô cứ tưởng mình là con gái ông.
---
“Giỏi, thật giỏi, đúng là con trai tốt của tôi!” Bà nội Kỷ bỗng bật cười lớn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ con trai mình lại giỏi đến vậy, còn có thể che trời qua biển!” Nếu bà biết chuyện tiền trợ cấp, bà sẽ không để Nghênh Hạ chịu ấm ức bao năm nay!
“Kỷ Cao Hoa, anh làm mất mặt nhà họ Kỷ chúng ta rồi!” Ông nội Kỷ nhìn con trai cả, không thể tin rằng một người luôn thật thà như ông ta lại làm ra chuyện lấy cắp tiền trợ cấp của em trai.
Kỷ Nghênh Bắc kinh ngạc. Trước giờ anh vẫn thắc mắc tại sao nhà mình bình thường mà có tiền xây nhà, lại còn dư để cho hai em gái đi học cấp ba, em trai học đại học Công Nông Binh. Giờ thì mọi chuyện đã rõ.
---
“Ông bà, tiền đó đã đưa cho bác thì cứ để vậy đi. Bao năm nay, nhờ có bác mà con mới lớn lên bình an. Đây là sự thật. Ba mẹ con, nếu họ còn sống, cũng sẽ không trách gì. Tiền chỉ là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang đi. Quan trọng là con được bình an trưởng thành, không phải sao?” Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười nói.
Bác cả Kỷ cảm thấy như bị tát vào mặt. Tiền là vật ngoài thân, họ cao thượng, không để ý, còn ông thì hám tiền, tham lam.
Lúc này ông mới hiểu, mẹ ông nói đúng, Nghênh Hạ thông minh hơn Nghênh Xuân. Ông không thể phủ nhận nữa. Đây là đứa trẻ ông nhìn lớn lên, nhưng chưa từng nghĩ cô lại nhiều tâm tư như vậy.
Nhưng ông cũng rõ, tất cả là sự thật, ông không còn mặt mũi để bào chữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.