Thập Niên 70: Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại

Chương 29:

Lam Thiên

10/12/2024

Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy hơi lúng túng. Ánh mắt rực sáng của người phụ nữ trung niên trước mặt cô quá nhiệt tình, khiến cô không biết phải đối diện thế nào.

Nhận thấy sự khó xử của cháu gái, bà Kỷ liền lên tiếng giới thiệu:

"Đây là bác trai và bác gái họ Diệp!"

Họ Diệp? Kỷ Nghênh Hạ khẽ nhíu mày. Có thể trùng hợp như vậy sao? Tuy trong lòng hoài nghi, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

"Chào bác trai, bác gái!"

Lưu Chí Mai càng nhìn cô gái càng thấy hài lòng, liên tục đáp lời:

"Chào, chào, tốt lắm! Tốt quá!"

Cảm giác đầu tiên khi gặp Kỷ Nghênh Hạ khiến bà thấy thân thiết, dễ chịu. So với Kỷ Nghênh Xuân, cô gái này vừa sáng sủa, vừa mang một khí chất đặc biệt khiến người ta ưa nhìn.

Kỷ Nghênh Hạ chỉ mỉm cười giữ phép lịch sự.

Diệp Triển Hoa cũng rất hài lòng, gật đầu liên tục. Ông biết vợ mình luôn phiền lòng về chuyện hôn sự của con trai, thường trách móc ông. Nay, vợ vừa gặp Kỷ Nghênh Hạ đã yêu thích, ông cũng không có lý do gì để phản đối.

Bà Kỷ mỉm cười:

"Cháu chưa ăn trưa đúng không? Trong bếp còn phần, mau vào ăn đi!"

Kỷ Nghênh Hạ vội lắc đầu:

"Không cần đâu bà! Cháu còn phải đi cứu người. Anh cả có ở nhà không ạ? Nhờ anh ấy gọi thêm vài người, có người bị ngã trong rừng, chân đã què, giờ còn bị thương nặng hơn, đang chờ ngoài núi!"



Nghe vậy, cả nhà đều sửng sốt.

Bà Kỷ lo lắng hỏi:

"Ai vậy? Chuyện thế nào?"

Kỷ Nghênh Hạ nhanh chóng kể lại, rồi nhìn sang vợ chồng họ Diệp. Cô cố ý nói:

"Người đó là người làng Lưu Gia, mặc quân phục, chân què…"

"Trời ơi!" Lưu Chí Mai đứng bật dậy, vỗ mạnh vào lưng chồng, hoảng hốt nói:

"Là thằng Cẩm Trình nhà mình! Ở làng Lưu Gia, quân nhân què chân chẳng phải nó thì còn ai?"

"Thằng này sao lại mò vào rừng chứ?" Diệp Triển Hoa cũng cuống lên, quay sang bà Kỷ:

"Anh chị có thể gọi người giúp đưa nó về không?"

Bác cả Kỷ vội đáp:

"Tất nhiên rồi, cứu người là việc quan trọng nhất. Tôi ra đồng gọi thằng Nghênh Bắc, để thêm vài người nữa cùng giúp!"

Ông cụ Kỷ trầm ngâm:

"Nhà có cái giường cũ, tháo tấm ván ra làm cáng có được không?"



Diệp Triển Hoa gật đầu:

"Được, như vậy là tốt nhất!"

Ông cụ và Diệp Triển Hoa cùng đi lấy tấm ván. Trong khi đó, bác cả Kỷ gọi thêm vài thanh niên khỏe mạnh trong làng.

Kỷ Nghênh Hạ dẫn đoàn người đi lên núi. Lưu Chí Mai cũng khăng khăng đi theo, vì bà không an tâm để con trai mình một mình trên núi.

Đường lên núi có lối nhỏ do người dân thường đi, không quá khó khăn. Cả nhóm đi khá nhanh, chưa đầy một giờ đã đến nơi.

Thấy con trai nằm dưới đất, Lưu Chí Mai lập tức bật khóc.

Diệp Cẩm Trình đang thiếp đi, nghe tiếng bước chân liền mở mắt. Thấy gương mặt đẫm nước mắt của mẹ, anh ngạc nhiên hỏi:

"Mẹ? Sao mẹ lại tới đây? Bố cũng đến nữa à?"

Lưu Chí Mai vừa khóc vừa trách mắng:

"Con nghĩ gì vậy hả, Diệp Cẩm Trình? Không nói không rằng bỏ đi vào rừng. Con muốn làm gì? Nếu con có chuyện gì xảy ra, mẹ và bố phải làm sao? Hả, thằng nhóc đáng ghét này!"

Bà vừa nói vừa đánh nhẹ lên người anh vài cái, như để trút nỗi lo lắng dồn nén bấy lâu.

Diệp Cẩm Trình cười khổ. Đôi chân bị thương mấy tháng qua khiến anh ngột ngạt ở nhà. Là một quân nhân, anh không thể chịu đựng mãi cảnh tù túng. Chân anh tuy không lành hẳn, nhưng vẫn có thể đi lại, dù hơi khập khiễng. Anh nghĩ, nếu còn chút sức, anh phải thử vượt qua giới hạn của mình.

Vào rừng với anh không phải chỉ là một chuyến đi, mà là một cách chứng minh rằng dù chân có què, anh vẫn sống như một người bình thường, vẫn có thể làm chủ cuộc đời mình và bảo vệ gia đình.

Anh biết, thời gian gần đây, không khí trong nhà luôn căng thẳng. Mọi người cẩn trọng từng lời nói, từng hành động, sợ làm anh tổn thương. Nhưng anh không muốn như vậy. Anh cần tự khẳng định bản thân, dù chỉ một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook