Thập Niên 70: Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại
Chương 7:
Lam Thiên
09/12/2024
Kỷ Nghênh Xuân trừng mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ đi vào nhà. Cô ta liếc nhìn quần áo được phơi trên dây ngoài sân, rồi lại nhìn đống quần áo bị Kỷ Nghênh Hạ bỏ lại trong chậu. Dưới ánh nắng, đống quần áo ấy như càng thêm chói mắt. Từ khi cô ta xúi mẹ ép Kỷ Nghênh Hạ thay mình đi lấy chồng, Kỷ Nghênh Hạ cứ mang thái độ lạnh nhạt, giờ đến cả quần áo cũng không chịu giặt giúp. Đúng là càng ngày càng lớn gan.
Nhưng lần này, Kỷ Nghênh Xuân không so đo. Chỉ cần Kỷ Nghênh Hạ chịu thay cô ta lấy chồng, việc giặt quần áo chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
“Nghênh Hạ, Nghênh Hạ có nhà không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài cổng sân.
Kỷ Nghênh Xuân đang giặt quần áo, nghe thấy tiếng nói liền biết là ai. Ngoài Kỷ Tiểu Nguyệt, cái "đuôi nhỏ" của Kỷ Nghênh Hạ, thì còn ai vào đây. Lần nào đến cũng phải đứng ngoài cửa gào lên như muốn khoe giọng to. Cô ta bực mình nói: “Gào cái gì mà gào, điếc tai người khác rồi đây này!”
Kỷ Tiểu Nguyệt liếc nhìn Kỷ Nghênh Xuân, cười nhạo: “Kỷ Nghênh Xuân, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Lại còn đi giặt quần áo cơ đấy!”
Kỷ Nghênh Xuân không thèm ngẩng đầu, tiếp tục giặt, đáp: “Liên quan gì đến cô, no cơm rửng mỡ, rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!”
Kỷ Tiểu Nguyệt cười khẩy, vừa nói vừa bước vào nhà: “Tôi chẳng rảnh quan tâm cô đâu, tôi đến tìm Nghênh Hạ.”
Kỷ Nghênh Hạ đang ở trong nhà sắp xếp quần áo, nghe thấy tiếng nói liền quay lại. Trước mặt cô là một cô gái nhỏ xinh xắn, hai bím tóc dài rủ trước ngực, đôi mắt to cười rạng rỡ, đeo sau lưng một cái giỏ. Cô gái đứng đó, mắt cong cong nhìn cô. Kỷ Nghênh Hạ hơi ngập ngừng, rồi gọi: “Tiểu Nguyệt?”
Cô cố gắng nhớ lại. À, thì ra đây là con gái của trưởng thôn, nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi. Cô ấy bỏ học từ sớm, không phải vì gia đình không muốn cho học, mà vì thành tích không tốt nên tự mình nghỉ. Nguyên chủ và cô ấy khá thân, thường cùng nhau đi cắt cỏ lợn.
Kỷ Tiểu Nguyệt không để ý đến sự do dự của Kỷ Nghênh Hạ, cười hỏi: “Nghênh Hạ, hôm nay có đi cắt cỏ lợn không?”
Kỷ Nghênh Hạ hơi ngẩn ra. Vừa mới lục lại ký ức về việc cắt cỏ, giờ đã phải đi làm rồi sao?
“Được thôi!” Cô nghĩ, từ khi đến đây chưa ra khỏi sân lần nào, cũng nên ra ngoài xem thế giới khác biệt này như thế nào.
Hai người đeo giỏ ra ngoài. Kỷ Tiểu Nguyệt thần bí hỏi: “Nghe nói vị hôn phu của Kỷ Nghênh Xuân bị què, có thật không, Nghênh Hạ?”
Kỷ Nghênh Hạ chỉ cười, không trả lời.
Kỷ Tiểu Nguyệt thấy vậy liền ho nhẹ, nói: “Nghênh Hạ, tôi có chuyện muốn hỏi, không hỏi thì không chịu được, mà hỏi rồi lại sợ cô giận.”
Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười: “Cứ hỏi đi, tôi không giận đâu.”
Kỷ Tiểu Nguyệt gãi mũi, ngại ngùng nói: “Nghênh Hạ, có thật là cô sẽ thay Kỷ Nghênh Xuân lấy người què đó không?”
Sắc mặt Kỷ Nghênh Hạ trầm xuống, cô lạnh lùng nhìn Kỷ Tiểu Nguyệt, hỏi: “Cô nghe ai nói vậy?” Chuyện này chỉ lục đục trong nhà, chưa từng nói ra ngoài. Nguyên chủ cũng không kể với Kỷ Tiểu Nguyệt, sao cô ấy biết?
Kỷ Tiểu Nguyệt tỏ vẻ oan ức: “Cô vừa nói không giận, giờ lại làm tôi sợ. Mà đâu phải mình tôi nói, cả làng đều đang bàn tán. Ai cũng nói cô bị Kỷ Nghênh Xuân hại, phải thay cô ta lấy người què. Tôi không chịu được nên mới hỏi.”
Cả làng đều biết? Kỷ Nghênh Hạ biết Kỷ Tiểu Nguyệt không nói dối, cô ấy không cần phải làm vậy. Nếu lời này là thật, thì rõ ràng cả làng đã biết chuyện. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô híp lại, suy tính xem mình có thể tận dụng chuyện này ra sao.
“Xin lỗi, Tiểu Nguyệt, vừa rồi tôi không cố ý.”
Thấy cô xin lỗi, Kỷ Tiểu Nguyệt không so đo, cười nói: “Không sao, không sao, chúng ta là bạn mà. Nhưng Nghênh Hạ, cô thật sự định thay Kỷ Nghênh Xuân lấy chồng sao? Đừng có đồng ý nhé! Đây là chuyện cả đời, không thể thỏa hiệp được đâu!”
Chuyện gia đình Kỷ Nghênh Hạ, Kỷ Tiểu Nguyệt đều biết. Mẹ cô thiên vị quá mức, chỉ vì cô lớn lên ở nhà chú nên bà ấy không thích cô. Nhưng dù ở đâu lớn lên, chẳng phải vẫn là con mình sinh ra sao? Kỷ Tiểu Nguyệt không thể hiểu nổi kiểu người như vậy.
Về việc gia đình họ Kỷ nói Kỷ Nghênh Hạ là con nuôi của chú, chứ không phải con gái chú, cô cũng biết.
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu. Đối mặt với một cô gái nhiệt tình như vậy, cô không nỡ nói dối, chỉ có thể im lặng.
“Tiểu Nguyệt, đừng nói những chuyện không vui nữa.” Kỷ Nghênh Hạ chuyển chủ đề.
“Được rồi! Không nói nữa!” Kỷ Tiểu Nguyệt miễn cưỡng đồng ý, nhưng lại hỏi ngay: “Cô biết chuyện của Kỷ Nghênh Xuân với cậu thanh niên trí thức Vương Minh Hoa không? Nghe nói hai người họ sắp kết hôn!”
Kỷ Nghênh Hạ thở dài. Cô gái này tò mò thật, còn thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Cô nói: “Chuyện của cô ấy, tôi không rõ lắm. Cô biết mà, tôi chưa từng để ý đến cô ấy!”
Về chuyện kết hôn, chắc chắn là chưa thành, vì vị hôn phu của Kỷ Nghênh Xuân còn chưa giải quyết xong.
Kỷ Tiểu Nguyệt càu nhàu: “Ôi, sao cô chẳng biết gì cả, chán thật!”
“Được rồi, đừng càu nhàu nữa...” '
Nhưng lần này, Kỷ Nghênh Xuân không so đo. Chỉ cần Kỷ Nghênh Hạ chịu thay cô ta lấy chồng, việc giặt quần áo chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
“Nghênh Hạ, Nghênh Hạ có nhà không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài cổng sân.
Kỷ Nghênh Xuân đang giặt quần áo, nghe thấy tiếng nói liền biết là ai. Ngoài Kỷ Tiểu Nguyệt, cái "đuôi nhỏ" của Kỷ Nghênh Hạ, thì còn ai vào đây. Lần nào đến cũng phải đứng ngoài cửa gào lên như muốn khoe giọng to. Cô ta bực mình nói: “Gào cái gì mà gào, điếc tai người khác rồi đây này!”
Kỷ Tiểu Nguyệt liếc nhìn Kỷ Nghênh Xuân, cười nhạo: “Kỷ Nghênh Xuân, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Lại còn đi giặt quần áo cơ đấy!”
Kỷ Nghênh Xuân không thèm ngẩng đầu, tiếp tục giặt, đáp: “Liên quan gì đến cô, no cơm rửng mỡ, rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!”
Kỷ Tiểu Nguyệt cười khẩy, vừa nói vừa bước vào nhà: “Tôi chẳng rảnh quan tâm cô đâu, tôi đến tìm Nghênh Hạ.”
Kỷ Nghênh Hạ đang ở trong nhà sắp xếp quần áo, nghe thấy tiếng nói liền quay lại. Trước mặt cô là một cô gái nhỏ xinh xắn, hai bím tóc dài rủ trước ngực, đôi mắt to cười rạng rỡ, đeo sau lưng một cái giỏ. Cô gái đứng đó, mắt cong cong nhìn cô. Kỷ Nghênh Hạ hơi ngập ngừng, rồi gọi: “Tiểu Nguyệt?”
Cô cố gắng nhớ lại. À, thì ra đây là con gái của trưởng thôn, nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi. Cô ấy bỏ học từ sớm, không phải vì gia đình không muốn cho học, mà vì thành tích không tốt nên tự mình nghỉ. Nguyên chủ và cô ấy khá thân, thường cùng nhau đi cắt cỏ lợn.
Kỷ Tiểu Nguyệt không để ý đến sự do dự của Kỷ Nghênh Hạ, cười hỏi: “Nghênh Hạ, hôm nay có đi cắt cỏ lợn không?”
Kỷ Nghênh Hạ hơi ngẩn ra. Vừa mới lục lại ký ức về việc cắt cỏ, giờ đã phải đi làm rồi sao?
“Được thôi!” Cô nghĩ, từ khi đến đây chưa ra khỏi sân lần nào, cũng nên ra ngoài xem thế giới khác biệt này như thế nào.
Hai người đeo giỏ ra ngoài. Kỷ Tiểu Nguyệt thần bí hỏi: “Nghe nói vị hôn phu của Kỷ Nghênh Xuân bị què, có thật không, Nghênh Hạ?”
Kỷ Nghênh Hạ chỉ cười, không trả lời.
Kỷ Tiểu Nguyệt thấy vậy liền ho nhẹ, nói: “Nghênh Hạ, tôi có chuyện muốn hỏi, không hỏi thì không chịu được, mà hỏi rồi lại sợ cô giận.”
Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười: “Cứ hỏi đi, tôi không giận đâu.”
Kỷ Tiểu Nguyệt gãi mũi, ngại ngùng nói: “Nghênh Hạ, có thật là cô sẽ thay Kỷ Nghênh Xuân lấy người què đó không?”
Sắc mặt Kỷ Nghênh Hạ trầm xuống, cô lạnh lùng nhìn Kỷ Tiểu Nguyệt, hỏi: “Cô nghe ai nói vậy?” Chuyện này chỉ lục đục trong nhà, chưa từng nói ra ngoài. Nguyên chủ cũng không kể với Kỷ Tiểu Nguyệt, sao cô ấy biết?
Kỷ Tiểu Nguyệt tỏ vẻ oan ức: “Cô vừa nói không giận, giờ lại làm tôi sợ. Mà đâu phải mình tôi nói, cả làng đều đang bàn tán. Ai cũng nói cô bị Kỷ Nghênh Xuân hại, phải thay cô ta lấy người què. Tôi không chịu được nên mới hỏi.”
Cả làng đều biết? Kỷ Nghênh Hạ biết Kỷ Tiểu Nguyệt không nói dối, cô ấy không cần phải làm vậy. Nếu lời này là thật, thì rõ ràng cả làng đã biết chuyện. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô híp lại, suy tính xem mình có thể tận dụng chuyện này ra sao.
“Xin lỗi, Tiểu Nguyệt, vừa rồi tôi không cố ý.”
Thấy cô xin lỗi, Kỷ Tiểu Nguyệt không so đo, cười nói: “Không sao, không sao, chúng ta là bạn mà. Nhưng Nghênh Hạ, cô thật sự định thay Kỷ Nghênh Xuân lấy chồng sao? Đừng có đồng ý nhé! Đây là chuyện cả đời, không thể thỏa hiệp được đâu!”
Chuyện gia đình Kỷ Nghênh Hạ, Kỷ Tiểu Nguyệt đều biết. Mẹ cô thiên vị quá mức, chỉ vì cô lớn lên ở nhà chú nên bà ấy không thích cô. Nhưng dù ở đâu lớn lên, chẳng phải vẫn là con mình sinh ra sao? Kỷ Tiểu Nguyệt không thể hiểu nổi kiểu người như vậy.
Về việc gia đình họ Kỷ nói Kỷ Nghênh Hạ là con nuôi của chú, chứ không phải con gái chú, cô cũng biết.
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu. Đối mặt với một cô gái nhiệt tình như vậy, cô không nỡ nói dối, chỉ có thể im lặng.
“Tiểu Nguyệt, đừng nói những chuyện không vui nữa.” Kỷ Nghênh Hạ chuyển chủ đề.
“Được rồi! Không nói nữa!” Kỷ Tiểu Nguyệt miễn cưỡng đồng ý, nhưng lại hỏi ngay: “Cô biết chuyện của Kỷ Nghênh Xuân với cậu thanh niên trí thức Vương Minh Hoa không? Nghe nói hai người họ sắp kết hôn!”
Kỷ Nghênh Hạ thở dài. Cô gái này tò mò thật, còn thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Cô nói: “Chuyện của cô ấy, tôi không rõ lắm. Cô biết mà, tôi chưa từng để ý đến cô ấy!”
Về chuyện kết hôn, chắc chắn là chưa thành, vì vị hôn phu của Kỷ Nghênh Xuân còn chưa giải quyết xong.
Kỷ Tiểu Nguyệt càu nhàu: “Ôi, sao cô chẳng biết gì cả, chán thật!”
“Được rồi, đừng càu nhàu nữa...” '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.