Thập Niên 70 Quân Tẩu Mang Không Gian Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù
Chương 11:
Phàm Bất
07/11/2024
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, Lục Hoài Cảnh bật cười, tự nhủ mình đang suy nghĩ linh tinh gì thế này.
Nếu Đường Uyển có khả năng dọn sạch đồ đạc của hai nhà kia, cô đã chẳng cần phải lấy chồng và rời khỏi quê hương.
“Đồ đạc ở nhà họ cũng bị mất hết rồi, vậy những thứ ba mẹ chuẩn bị cho em cũng không còn à?”
Đường Chu bực bội siết chặt nắm tay nhỏ, nhưng ngay sau đó lại buông lỏng và nhẹ nhàng nói: “Mất thì cũng chẳng sao, dù sao họ cũng không trả lại cho em. Em còn phải cảm ơn người đã dọn sạch đồ nhà họ giữa đêm, đúng là hành động trừ gian diệt bạo!”
Đường Uyển kinh ngạc khi nghe cậu em còn nhỏ tuổi nói như vậy, liền vội vàng kéo tay cậu.
“Chu Chu, đừng nói linh tinh.”
“Em biết mà chị, em chỉ vui thầm trong lòng thôi.”
Đường Chu vẫn chưa biết cậu mợ đã tham gia vào việc tố cáo ba mẹ, nhưng trước giờ họ thường đến nhà lấy đồ, nên cậu vốn không ưa gì họ.
Nghe cuộc trò chuyện của hai chị em, Lục Hoài Cảnh hoàn toàn xua tan nghi ngờ về Đường Uyển. Đúng lúc đó, tàu đến bến, anh xách hành lý đi trước.
“Đi theo tôi.”
Lúc này, tàu vẫn là loại tàu xanh, nhà ga chật cứng người, chen chúc đến nỗi Đường Uyển cảm thấy chóng mặt.
Người quá đông nên cô càng không dám buông tay Đường Chu. Lục Hoài Cảnh với đôi chân dài, đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Đường Uyển thở dài... Cô phải thu lại những lời khen về sự chu đáo của anh chàng này, đúng là kiểu đàn ông vô tư quá!
“Chị, mình nhanh lên chút, không thấy anh Lục đâu rồi!”
Đường Chu vẫn chưa quen gọi Lục Hoài Cảnh là anh rể nên chỉ gọi là anh, lúc này cậu lo đến đỏ cả cổ.
“Không sao đâu, chỉ cần lên tàu là được, lên rồi sẽ tìm thấy anh ấy.”
Đường Uyển cảm thấy đau đầu, cô đã đánh giá thấp sự cuồng nhiệt của mọi người với tàu hỏa thời này.
Quản lý không nghiêm ngặt như thời hiện đại, nhiều người không có vé vẫn cố leo lên. Khi Đường Uyển vất vả dắt Đường Chu lên tàu, cô mới ngớ người ra!
Tất cả vé đều nằm trong tay Lục Hoài Cảnh, cô cũng không biết anh ấy mua chỗ ngồi ở đâu.
“Đứng ngẩn ra làm gì? Qua đây này.”
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, Đường Uyển ngước lên, bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Lục Hoài Cảnh. “Chỗ ngồi ngay bên cạnh thôi.”
“Ồ.”
Cô cảm nhận được ngón tay chai sạn của anh – không hổ là người lính quen với vũ khí.
Lối đi cũng chật cứng người, Lục Hoài Cảnh với chiều cao nổi bật, bước đi dễ dàng, còn Đường Uyển dắt tay Đường Chu đi theo sau.
Cô không ngờ Lục Hoài Cảnh lại mua được vé giường nằm, chắc là nhờ đồng đội giúp đỡ.
Vị trí của ba người họ vừa khéo nằm cùng một dãy: giường trên, giữa và dưới. Đường Uyển nói với Đường Chu:
“Chu Chu, em nhỏ người, nên nằm giường trên nhé.”
Lục Hoài Cảnh cao lớn, di chuyển trên giường dưới có chút khó khăn vì chiều cao gần một mét chín của mình.
“Vâng.”
Đường Chu ngoan ngoãn leo lên giường trên, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Khi tàu bắt đầu lăn bánh, họ sẽ rời xa nơi mà cậu lớn lên.
Đối với Đường Uyển thì điều đó không mấy ý nghĩa, vì cô vừa mới xuyên không đến đây, Đông Thành cũng là một nơi xa lạ với cô.
Cô chỉ tò mò về kiến trúc và sự phát triển của thời đại này.
Trong mắt Lục Hoài Cảnh, hai chị em họ đang buồn bã. Nhưng vì giường đối diện vẫn có người, anh cũng ngại nhắc đến chuyện của ba mẹ Đường Uyển nên đành an ủi:
“Cuộc sống ở quê cũng không tệ, tôi sẽ chăm sóc cho gia đình các em, không để ai phải đói hay thiếu thốn.”
Lời nói này còn bao hàm cả ba mẹ của nhà họ Đường.
Đường Uyển quay sang nhìn anh, trong lòng ấm áp, nở một nụ cười. Cô định nói thì từ giường đối diện bỗng vang lên tiếng cười khẩy.
Người đó không nói gì, còn cố ý quay lưng lại, Đường Uyển liền thu lại nụ cười.
“Tôi tin anh.”
Cô liếc nhìn người đối diện, giường trên là một thanh niên trẻ đang ngủ say. Giường giữa chính là người vừa cười khẩy, nhìn bóng lưng có vẻ là một cô gái.
Còn giường dưới là một bà lớn tuổi đi cùng một đứa trẻ, toa tàu lúc này khá yên tĩnh.
Sau một đêm vất vả, Đường Uyển cũng kiệt sức, cô lấy ra một chiếc ga giường nhỏ từ chiếc túi xách của mình. Cô cố ý chọn vải thô để tránh bị soi mói, rồi cẩn thận trải lên giường giữa, sau đó nằm xuống.
Nếu Đường Uyển có khả năng dọn sạch đồ đạc của hai nhà kia, cô đã chẳng cần phải lấy chồng và rời khỏi quê hương.
“Đồ đạc ở nhà họ cũng bị mất hết rồi, vậy những thứ ba mẹ chuẩn bị cho em cũng không còn à?”
Đường Chu bực bội siết chặt nắm tay nhỏ, nhưng ngay sau đó lại buông lỏng và nhẹ nhàng nói: “Mất thì cũng chẳng sao, dù sao họ cũng không trả lại cho em. Em còn phải cảm ơn người đã dọn sạch đồ nhà họ giữa đêm, đúng là hành động trừ gian diệt bạo!”
Đường Uyển kinh ngạc khi nghe cậu em còn nhỏ tuổi nói như vậy, liền vội vàng kéo tay cậu.
“Chu Chu, đừng nói linh tinh.”
“Em biết mà chị, em chỉ vui thầm trong lòng thôi.”
Đường Chu vẫn chưa biết cậu mợ đã tham gia vào việc tố cáo ba mẹ, nhưng trước giờ họ thường đến nhà lấy đồ, nên cậu vốn không ưa gì họ.
Nghe cuộc trò chuyện của hai chị em, Lục Hoài Cảnh hoàn toàn xua tan nghi ngờ về Đường Uyển. Đúng lúc đó, tàu đến bến, anh xách hành lý đi trước.
“Đi theo tôi.”
Lúc này, tàu vẫn là loại tàu xanh, nhà ga chật cứng người, chen chúc đến nỗi Đường Uyển cảm thấy chóng mặt.
Người quá đông nên cô càng không dám buông tay Đường Chu. Lục Hoài Cảnh với đôi chân dài, đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Đường Uyển thở dài... Cô phải thu lại những lời khen về sự chu đáo của anh chàng này, đúng là kiểu đàn ông vô tư quá!
“Chị, mình nhanh lên chút, không thấy anh Lục đâu rồi!”
Đường Chu vẫn chưa quen gọi Lục Hoài Cảnh là anh rể nên chỉ gọi là anh, lúc này cậu lo đến đỏ cả cổ.
“Không sao đâu, chỉ cần lên tàu là được, lên rồi sẽ tìm thấy anh ấy.”
Đường Uyển cảm thấy đau đầu, cô đã đánh giá thấp sự cuồng nhiệt của mọi người với tàu hỏa thời này.
Quản lý không nghiêm ngặt như thời hiện đại, nhiều người không có vé vẫn cố leo lên. Khi Đường Uyển vất vả dắt Đường Chu lên tàu, cô mới ngớ người ra!
Tất cả vé đều nằm trong tay Lục Hoài Cảnh, cô cũng không biết anh ấy mua chỗ ngồi ở đâu.
“Đứng ngẩn ra làm gì? Qua đây này.”
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, Đường Uyển ngước lên, bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Lục Hoài Cảnh. “Chỗ ngồi ngay bên cạnh thôi.”
“Ồ.”
Cô cảm nhận được ngón tay chai sạn của anh – không hổ là người lính quen với vũ khí.
Lối đi cũng chật cứng người, Lục Hoài Cảnh với chiều cao nổi bật, bước đi dễ dàng, còn Đường Uyển dắt tay Đường Chu đi theo sau.
Cô không ngờ Lục Hoài Cảnh lại mua được vé giường nằm, chắc là nhờ đồng đội giúp đỡ.
Vị trí của ba người họ vừa khéo nằm cùng một dãy: giường trên, giữa và dưới. Đường Uyển nói với Đường Chu:
“Chu Chu, em nhỏ người, nên nằm giường trên nhé.”
Lục Hoài Cảnh cao lớn, di chuyển trên giường dưới có chút khó khăn vì chiều cao gần một mét chín của mình.
“Vâng.”
Đường Chu ngoan ngoãn leo lên giường trên, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Khi tàu bắt đầu lăn bánh, họ sẽ rời xa nơi mà cậu lớn lên.
Đối với Đường Uyển thì điều đó không mấy ý nghĩa, vì cô vừa mới xuyên không đến đây, Đông Thành cũng là một nơi xa lạ với cô.
Cô chỉ tò mò về kiến trúc và sự phát triển của thời đại này.
Trong mắt Lục Hoài Cảnh, hai chị em họ đang buồn bã. Nhưng vì giường đối diện vẫn có người, anh cũng ngại nhắc đến chuyện của ba mẹ Đường Uyển nên đành an ủi:
“Cuộc sống ở quê cũng không tệ, tôi sẽ chăm sóc cho gia đình các em, không để ai phải đói hay thiếu thốn.”
Lời nói này còn bao hàm cả ba mẹ của nhà họ Đường.
Đường Uyển quay sang nhìn anh, trong lòng ấm áp, nở một nụ cười. Cô định nói thì từ giường đối diện bỗng vang lên tiếng cười khẩy.
Người đó không nói gì, còn cố ý quay lưng lại, Đường Uyển liền thu lại nụ cười.
“Tôi tin anh.”
Cô liếc nhìn người đối diện, giường trên là một thanh niên trẻ đang ngủ say. Giường giữa chính là người vừa cười khẩy, nhìn bóng lưng có vẻ là một cô gái.
Còn giường dưới là một bà lớn tuổi đi cùng một đứa trẻ, toa tàu lúc này khá yên tĩnh.
Sau một đêm vất vả, Đường Uyển cũng kiệt sức, cô lấy ra một chiếc ga giường nhỏ từ chiếc túi xách của mình. Cô cố ý chọn vải thô để tránh bị soi mói, rồi cẩn thận trải lên giường giữa, sau đó nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.