Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 15:
Đàm Diệp
13/11/2024
Nhưng khi cô kịp phản ứng để nói gì đó, anh đã bế Hàn Quả sang phòng bên cạnh.
Nhìn bóng anh khuất dần, Tô Nhược nằm xuống, trong lòng không ngừng rối bời.
Cô nằm nhìn lên trần màn, ngẩn người một lúc rồi nhắm mắt lại, thầm nghĩ, liệu nếu cô ngủ, khi tỉnh dậy sẽ quay về phòng mình, và mọi thứ sẽ chỉ là một cơn ác mộng?
Đúng vậy, có lẽ chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng khi chưa kịp chìm vào giấc ngủ, ước mơ đó đã bị phá vỡ.
Cô nghe thấy có ai đó vào phòng, mở mắt và thấy Hàn Tắc Thành vừa quay lại, đứng cạnh giường nhìn cô im lặng.
Anh đã quay lại...
Chẳng phải anh đưa con sang ngủ rồi sao?
Tô Nhược bỗng nhiên nhận ra điều gì đó...
Giờ anh là chồng cô, và sẽ cùng cô ngủ.
Cô nhận thức được rằng, tình huống hiện tại, cô phải đối mặt với một điều không thể tránh né, cũng không thể lừa dối mà bỏ qua...
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của anh, với lời hứa bàn chuyện ly hôn khi cô tìm được người thích hợp, có lẽ cô lo xa rồi.
Cô suy nghĩ miên man, nhìn anh mà chẳng thốt nên lời.
Hàn Tắc Thành thấy cô nhìn mình với ánh mắt vừa đề phòng vừa bối rối, trông như một chú nai con bị kinh hãi, đôi mắt sáng và đẹp lấp lánh vẻ hoảng hốt, lòng anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, quay mặt đi, nhẹ giọng nói “Ngủ đi,” rồi đi đến bàn thổi tắt đèn, sau đó cởi áo ngoài, nhấc chăn lên và nằm xuống.
Tô Nhược làm gì có kinh nghiệm ngủ cùng giường với đàn ông?
Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy anh lên giường, và cảm giác giường bên cạnh lún xuống.
Cô còn ngửi thấy mùi xà phòng nhè nhẹ, dù không đậm, nhưng lại khiến cô ngộp thở, tim đập thình thịch như trống dồn.
Cô siết chặt tay vào chăn.
Trong im lặng, cô nghĩ nên nói gì đó để lấy lại bình tĩnh, cũng như tìm hiểu thêm thông tin.
Khi cô vừa thở nhẹ chuẩn bị mở lời, người đàn ông nằm bên bất chợt quay lại, một tay vòng qua ôm cô.
Tô Nhược suýt hét lên vì sợ.
May mà cô kịp cắn môi ngăn tiếng kêu.
Cánh tay anh mạnh mẽ, cô như bị siết chặt trong vòng tay không thể thoát ra.
Tim cô đập loạn, theo phản xạ cô nắm lấy cánh tay anh, định đẩy ra, thì nghe anh thì thầm sau lưng cô: “A Nhược.”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, cô đã hoàn toàn nằm trong vòng tay anh.
Anh cao lớn, còn cô như một chú cá nhỏ trong lòng anh, chẳng có đường thoát.
Tô Nhược suýt bật khóc vì hoảng.
Rồi cô nghe anh nói một câu bên tai: “A Nhược, khi chúng ta kết hôn, em đã nói sẽ cùng anh sống tốt. Lời đó, bây giờ còn tính không?”
Cô ngừng lại, bàn tay đang đẩy anh cũng dừng lại.
Cô từng nói với anh câu đó sao?
Trong khoảnh khắc bối rối, cô quên mất phải chống cự.
Anh cúi người, nhìn cô mở to mắt bối rối, tim anh dâng lên một cảm giác không kìm được, cúi xuống hôn lên mắt cô.
Cô theo phản xạ nhắm mắt, nụ hôn anh từ mắt trượt xuống đôi môi đỏ khô vì ốm.
Đầu óc Tô Nhược bỗng chốc trống rỗng.
Cô hé miệng định nói gì đó, nhưng anh lập tức nhân cơ hội ấy, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào sâu hơn.
Ban đầu còn dịu dàng, cố nén kiềm chế, như đang an ủi cô, nhưng vị ngọt của môi cô nhanh chóng khiến anh mất kiểm soát, nụ hôn trở nên mãnh liệt, như muốn nuốt trọn cô vào trong lòng.
Nhìn bóng anh khuất dần, Tô Nhược nằm xuống, trong lòng không ngừng rối bời.
Cô nằm nhìn lên trần màn, ngẩn người một lúc rồi nhắm mắt lại, thầm nghĩ, liệu nếu cô ngủ, khi tỉnh dậy sẽ quay về phòng mình, và mọi thứ sẽ chỉ là một cơn ác mộng?
Đúng vậy, có lẽ chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng khi chưa kịp chìm vào giấc ngủ, ước mơ đó đã bị phá vỡ.
Cô nghe thấy có ai đó vào phòng, mở mắt và thấy Hàn Tắc Thành vừa quay lại, đứng cạnh giường nhìn cô im lặng.
Anh đã quay lại...
Chẳng phải anh đưa con sang ngủ rồi sao?
Tô Nhược bỗng nhiên nhận ra điều gì đó...
Giờ anh là chồng cô, và sẽ cùng cô ngủ.
Cô nhận thức được rằng, tình huống hiện tại, cô phải đối mặt với một điều không thể tránh né, cũng không thể lừa dối mà bỏ qua...
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của anh, với lời hứa bàn chuyện ly hôn khi cô tìm được người thích hợp, có lẽ cô lo xa rồi.
Cô suy nghĩ miên man, nhìn anh mà chẳng thốt nên lời.
Hàn Tắc Thành thấy cô nhìn mình với ánh mắt vừa đề phòng vừa bối rối, trông như một chú nai con bị kinh hãi, đôi mắt sáng và đẹp lấp lánh vẻ hoảng hốt, lòng anh dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, quay mặt đi, nhẹ giọng nói “Ngủ đi,” rồi đi đến bàn thổi tắt đèn, sau đó cởi áo ngoài, nhấc chăn lên và nằm xuống.
Tô Nhược làm gì có kinh nghiệm ngủ cùng giường với đàn ông?
Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy anh lên giường, và cảm giác giường bên cạnh lún xuống.
Cô còn ngửi thấy mùi xà phòng nhè nhẹ, dù không đậm, nhưng lại khiến cô ngộp thở, tim đập thình thịch như trống dồn.
Cô siết chặt tay vào chăn.
Trong im lặng, cô nghĩ nên nói gì đó để lấy lại bình tĩnh, cũng như tìm hiểu thêm thông tin.
Khi cô vừa thở nhẹ chuẩn bị mở lời, người đàn ông nằm bên bất chợt quay lại, một tay vòng qua ôm cô.
Tô Nhược suýt hét lên vì sợ.
May mà cô kịp cắn môi ngăn tiếng kêu.
Cánh tay anh mạnh mẽ, cô như bị siết chặt trong vòng tay không thể thoát ra.
Tim cô đập loạn, theo phản xạ cô nắm lấy cánh tay anh, định đẩy ra, thì nghe anh thì thầm sau lưng cô: “A Nhược.”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, cô đã hoàn toàn nằm trong vòng tay anh.
Anh cao lớn, còn cô như một chú cá nhỏ trong lòng anh, chẳng có đường thoát.
Tô Nhược suýt bật khóc vì hoảng.
Rồi cô nghe anh nói một câu bên tai: “A Nhược, khi chúng ta kết hôn, em đã nói sẽ cùng anh sống tốt. Lời đó, bây giờ còn tính không?”
Cô ngừng lại, bàn tay đang đẩy anh cũng dừng lại.
Cô từng nói với anh câu đó sao?
Trong khoảnh khắc bối rối, cô quên mất phải chống cự.
Anh cúi người, nhìn cô mở to mắt bối rối, tim anh dâng lên một cảm giác không kìm được, cúi xuống hôn lên mắt cô.
Cô theo phản xạ nhắm mắt, nụ hôn anh từ mắt trượt xuống đôi môi đỏ khô vì ốm.
Đầu óc Tô Nhược bỗng chốc trống rỗng.
Cô hé miệng định nói gì đó, nhưng anh lập tức nhân cơ hội ấy, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào sâu hơn.
Ban đầu còn dịu dàng, cố nén kiềm chế, như đang an ủi cô, nhưng vị ngọt của môi cô nhanh chóng khiến anh mất kiểm soát, nụ hôn trở nên mãnh liệt, như muốn nuốt trọn cô vào trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.