Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 19:
Đàm Diệp
13/11/2024
Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh sáng đêm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh gần như lại muốn cúi xuống hôn cô.
Anh nuốt khan, nói: “Vậy giờ, em muốn thế nào?”
Tô Nhược thở dài một hơi.
Cô đã nói ra hết mọi chuyện, và anh có vẻ cũng đã chịu tin cô, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Những cảm xúc hoảng loạn, mơ hồ, lo lắng, sợ hãi từ khi tỉnh dậy giờ cũng tạm thời lắng xuống.
“Em muốn hiểu rõ tình hình hiện tại của mình.”
Cô nói: “Anh có thể kể cho em nghe về tình hình của em không? Nói cho em biết về cuộc sống của em hiện tại, và tại sao em lại đến đây làm thanh niên trí thức, chúng ta đã kết hôn như thế nào, gia đình anh có những ai, bình thường em vẫn giao tiếp với họ ra sao? Em giờ không biết gì cả, không biết nên nói gì và phải phản ứng thế nào.”
Cô không muốn mãi bị coi là hồ ly tinh, kẻ hút máu mà sống.
Thật sự quá sức chịu đựng.
“Được.”
Anh nhìn cô một lát, rồi nói: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Tô Nhược quay đầu nhìn anh.
Anh đã tự mình nằm xuống.
Anh không muốn ngồi đó nhìn cô, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà hành động gì đó.
Dáng vẻ hiện giờ của cô khiến anh muốn an ủi cô, nhưng anh hiểu rằng bất kỳ hành động nào của anh lúc này chỉ khiến cô thêm sợ hãi, vì thế anh nằm xuống và không nhìn cô nữa.
Tô Nhược suy nghĩ một chút rồi cũng nằm xuống, chỉ là nằm phía trong giường, giữ khoảng cách ít nhất bằng hai người với anh.
Trong bóng tối, Hàn Tắc Thành nhìn lên trần, từ từ hồi tưởng: “Đây là thôn Hàn Gia, thị trấn Lâm Tử Hồ, huyện Bắc Kiều. Nhưng nơi em đi xuống nông thôn không phải ở đây, mà là một nông trường ở tỉnh bên cạnh.”
“Năm đó tại sao em phải xuống nông thôn, anh cũng biết một chút. Em là con gái độc nhất của cha em, mẹ ruột của em là thành phần tư sản. Dù bà ấy đã qua đời, nhưng ông bà ngoại của em vẫn còn sống ở nước ngoài, chuyện này bị người ta phát hiện. Cha em đã tìm cách để em vào đại học, nhưng bị người ta tố cáo, ông ấy không còn cách nào khác nên phải đưa em xuống nông thôn để cải tạo.”
“Em đến nông trường, khi đó anh dẫn quân đến đó giúp khai hoang, chúng ta quen biết nhau, rồi anh cầu hôn, em đồng ý, và chúng ta kết hôn.”
Anh nói rất ngắn gọn.
Tô Nhược quay đầu nhìn anh từ xa qua khoảng cách giữa họ, hỏi: “Thành phần của em không tốt, anh không sợ ảnh hưởng đến tương lai của mình sao?”
Ngay cả cha cô, người được cho là yêu thương cô nhất cũng cắt đứt quan hệ với cô.
Chuyện này không có gì lạ, vì cô biết có không ít người ly hôn hoặc cắt đứt quan hệ với gia đình vì vấn đề thành phần.
Hàn Tắc Thành khẽ nhíu mày.
Tô Nhược đang nhìn anh, dù trong bóng tối, cô vẫn cảm nhận được vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt anh.
Anh là một người rất nghiêm túc, và là một quân nhân, điều này khiến cô có một niềm tin và kính trọng tự nhiên đối với anh.
Vì vậy, dù trước đó anh có làm gì với cô, cô cũng không cảm thấy giận dữ hay bị xúc phạm.
Chỉ là trong lòng hoảng loạn và sợ hãi mà thôi.
Còn Hàn Tắc Thành thì nhớ lại một số chuyện xa xưa.
Anh nói: “Không, anh không bận tâm điều đó.”
Tô Nhược cảm thấy có gì đó trào dâng trong lòng, không kiềm chế được, cô thốt lên: “Vậy tại sao lúc đầu em lại lấy anh?”
Sắc mặt Hàn Tắc Thành càng thêm nghiêm nghị.
Tại sao cô lấy anh?
Vì cô quá xinh đẹp.
Năm đó, khi vừa đến nông trường cô đã bị người khác chú ý, cô rơi vào đường cùng nên đồng ý lấy anh.
Nhưng những
ký ức đó quên đi cũng tốt.
Anh không muốn nhắc lại những chuyện đó với cô.
Anh thả lỏng vẻ mặt, sắc mặt cũng dần dịu lại, nói: “Khi đó em nói với anh rằng, những gì em từng có đều đã mất hết, em muốn cùng anh sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Sắc mặt Tô Nhược thay đổi.
Là vậy sao?
Nhưng lý do này dễ chấp nhận hơn những gì mẹ chồng cô đã nói, rằng cô chỉ lợi dụng anh, hút máu anh.
Cô cũng không muốn tin rằng mình có thể trở thành người như vậy.
Anh nuốt khan, nói: “Vậy giờ, em muốn thế nào?”
Tô Nhược thở dài một hơi.
Cô đã nói ra hết mọi chuyện, và anh có vẻ cũng đã chịu tin cô, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Những cảm xúc hoảng loạn, mơ hồ, lo lắng, sợ hãi từ khi tỉnh dậy giờ cũng tạm thời lắng xuống.
“Em muốn hiểu rõ tình hình hiện tại của mình.”
Cô nói: “Anh có thể kể cho em nghe về tình hình của em không? Nói cho em biết về cuộc sống của em hiện tại, và tại sao em lại đến đây làm thanh niên trí thức, chúng ta đã kết hôn như thế nào, gia đình anh có những ai, bình thường em vẫn giao tiếp với họ ra sao? Em giờ không biết gì cả, không biết nên nói gì và phải phản ứng thế nào.”
Cô không muốn mãi bị coi là hồ ly tinh, kẻ hút máu mà sống.
Thật sự quá sức chịu đựng.
“Được.”
Anh nhìn cô một lát, rồi nói: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Tô Nhược quay đầu nhìn anh.
Anh đã tự mình nằm xuống.
Anh không muốn ngồi đó nhìn cô, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà hành động gì đó.
Dáng vẻ hiện giờ của cô khiến anh muốn an ủi cô, nhưng anh hiểu rằng bất kỳ hành động nào của anh lúc này chỉ khiến cô thêm sợ hãi, vì thế anh nằm xuống và không nhìn cô nữa.
Tô Nhược suy nghĩ một chút rồi cũng nằm xuống, chỉ là nằm phía trong giường, giữ khoảng cách ít nhất bằng hai người với anh.
Trong bóng tối, Hàn Tắc Thành nhìn lên trần, từ từ hồi tưởng: “Đây là thôn Hàn Gia, thị trấn Lâm Tử Hồ, huyện Bắc Kiều. Nhưng nơi em đi xuống nông thôn không phải ở đây, mà là một nông trường ở tỉnh bên cạnh.”
“Năm đó tại sao em phải xuống nông thôn, anh cũng biết một chút. Em là con gái độc nhất của cha em, mẹ ruột của em là thành phần tư sản. Dù bà ấy đã qua đời, nhưng ông bà ngoại của em vẫn còn sống ở nước ngoài, chuyện này bị người ta phát hiện. Cha em đã tìm cách để em vào đại học, nhưng bị người ta tố cáo, ông ấy không còn cách nào khác nên phải đưa em xuống nông thôn để cải tạo.”
“Em đến nông trường, khi đó anh dẫn quân đến đó giúp khai hoang, chúng ta quen biết nhau, rồi anh cầu hôn, em đồng ý, và chúng ta kết hôn.”
Anh nói rất ngắn gọn.
Tô Nhược quay đầu nhìn anh từ xa qua khoảng cách giữa họ, hỏi: “Thành phần của em không tốt, anh không sợ ảnh hưởng đến tương lai của mình sao?”
Ngay cả cha cô, người được cho là yêu thương cô nhất cũng cắt đứt quan hệ với cô.
Chuyện này không có gì lạ, vì cô biết có không ít người ly hôn hoặc cắt đứt quan hệ với gia đình vì vấn đề thành phần.
Hàn Tắc Thành khẽ nhíu mày.
Tô Nhược đang nhìn anh, dù trong bóng tối, cô vẫn cảm nhận được vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt anh.
Anh là một người rất nghiêm túc, và là một quân nhân, điều này khiến cô có một niềm tin và kính trọng tự nhiên đối với anh.
Vì vậy, dù trước đó anh có làm gì với cô, cô cũng không cảm thấy giận dữ hay bị xúc phạm.
Chỉ là trong lòng hoảng loạn và sợ hãi mà thôi.
Còn Hàn Tắc Thành thì nhớ lại một số chuyện xa xưa.
Anh nói: “Không, anh không bận tâm điều đó.”
Tô Nhược cảm thấy có gì đó trào dâng trong lòng, không kiềm chế được, cô thốt lên: “Vậy tại sao lúc đầu em lại lấy anh?”
Sắc mặt Hàn Tắc Thành càng thêm nghiêm nghị.
Tại sao cô lấy anh?
Vì cô quá xinh đẹp.
Năm đó, khi vừa đến nông trường cô đã bị người khác chú ý, cô rơi vào đường cùng nên đồng ý lấy anh.
Nhưng những
ký ức đó quên đi cũng tốt.
Anh không muốn nhắc lại những chuyện đó với cô.
Anh thả lỏng vẻ mặt, sắc mặt cũng dần dịu lại, nói: “Khi đó em nói với anh rằng, những gì em từng có đều đã mất hết, em muốn cùng anh sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Sắc mặt Tô Nhược thay đổi.
Là vậy sao?
Nhưng lý do này dễ chấp nhận hơn những gì mẹ chồng cô đã nói, rằng cô chỉ lợi dụng anh, hút máu anh.
Cô cũng không muốn tin rằng mình có thể trở thành người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.