Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn

Chương 21:

Đàm Diệp

13/11/2024

Hàn Tắc Thành nhìn thấy ánh mắt của Tô Nhược sáng bừng lên khi nghe về kỳ thi đại học, trong bóng tối, cô trở nên đẹp đẽ và cuốn hút hơn bao giờ hết.

Kể từ khi nhận được lá thư của cô vào hôm qua, nỗi lo sợ mất đi cô đã luôn đè nặng trong lòng anh.

Kết hôn với cô đã năm năm, anh hiểu rõ rằng cô không hề thích cuộc sống hiện tại.

Đại học chính là nỗi khát khao trong lòng cô.

Còn với Tô Nhược, giữa tình thế rối bời và mệt mỏi, đây là tin tức đầu tiên mang lại cho cô hy vọng và ánh sáng.

Trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở lúc vừa tốt nghiệp trung học, dù khi đó nhà trường đã không còn chú trọng đến giáo dục, nhưng cô vẫn có nền tảng rất vững chắc, nên việc thi đại học không phải là vấn đề quá khó khăn.

Tô Nhược nghĩ rằng đêm nay cô sẽ mất ngủ.

Nhưng có lẽ vì cơ thể vẫn còn yếu sau cơn bệnh, khi nghe anh nói chuyện một lúc, cô không biết từ khi nào đã thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cô lại có một chút bối rối.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nhớ ra mọi chuyện. Cảnh vật trước mắt nhắc cô rằng mình vẫn chưa thể trở về, có lẽ giấc mơ mất trí nhớ năm năm này là thật.

Vừa ngồi dậy, cửa phòng bị đẩy hé ra, một cái đầu nhỏ nhô vào.

Cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hàn Quả, cậu bé vui mừng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi!”

Cô mỉm cười.

Sau buổi tối hôm qua, cô không còn quá hoảng loạn và bài xích với tình cảnh hiện tại.

Cô đứng dậy, hỏi: “Quả Quả, con dậy lúc nào vậy?”

“Con dậy lâu rồi. Mẹ, hôm nay mẹ thấy khỏe hơn chưa?”

“Ừ, không sao nữa rồi.”

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng lại được mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào.



Tô Nhược ngước lên nhìn anh, khi chạm vào ánh mắt của anh, mặt cô bất giác nóng bừng, cô vội quay đi.

Việc có thêm một người chồng khiến cô bối rối hơn nhiều so với việc có thêm một đứa con.

Tối qua cô đã ngủ cùng anh.

Và còn nụ hôn đó của anh...

Thật không thể nghĩ đến.

Mặt cô càng nóng hơn.

Hàn Tắc Thành nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, ngây người trong giây lát.

Thấy cô cúi đầu, gương mặt và tai vốn trắng như tuyết của cô dần nhuốm sắc hồng, lòng anh mềm lại.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Em dậy rồi à? Hôm nay thấy đỡ hơn chưa?”

“Ừm.”

Tô Nhược khẽ đáp.

Anh chưa từng thấy cô ngoan ngoãn như vậy, gương mặt nghiêm nghị thường ngày của anh cũng dịu lại, nói: “Vậy anh đi lấy nước để em rửa mặt.”

“Không, không cần đâu,”

Tô Nhược vội nói, “Bây giờ em đã khỏe hơn rồi, em tự đi rửa mặt là được, nhưng…”

Cô liếc nhìn về phía cửa, bên ngoài đã thấp thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện, chắc chắn người nhà họ Hàn đã có mặt.

Cô thu lại ánh mắt, cẩn thận nhìn anh, nói: “Anh có thể đi cùng em không? Em không quen thuộc nơi này và cũng không biết…”

“Được.”



Anh nhìn cô một chút rồi nói: “Em thay đồ trước đi, anh sẽ đợi em ở phòng của Quả Quả.”

Nói rồi, anh kéo cậu con trai không muốn rời mẹ đi sang phòng bên cạnh.

Nhìn rèm cửa lay động, lòng Tô Nhược chợt ấm áp.

Dù sao đi nữa, hiện tại cũng chưa đến mức quá tồi tệ.

Cô hít sâu một hơi, tự mỉm cười, lấy lại tinh thần rồi quay người mở tủ quần áo phía sau.

Vừa mở ra, quần áo khá nhiều, toàn là những bộ vải thô màu xanh hoặc xám xếp hàng ngay ngắn.

Cô đưa tay chạm vào, cắn môi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một chiếc áo sơ mi màu xanh lính treo sâu bên trong. Mặc dù màu sắc không khác biệt nhiều so với những chiếc áo khác, nhưng cô nhận ra ngay, đây là chiếc áo của cô ngày xưa.

Lúc này, những thứ quen thuộc luôn mang lại cảm giác an toàn, cô lấy chiếc áo xuống và thay vào.

Sau khi thay xong, cô đi sang phòng của con trai, nhìn thấy cha con họ đang chờ cô.

Quả Quả ngồi trước bàn học, còn Hàn Tắc Thành đứng sau lưng con trai, quan sát cậu bé lật sách.

Khi cô bước vào, cả hai đều quay lại nhìn cô.

Anh liếc qua chiếc áo cô đang mặc, ánh mắt hơi dừng lại một chút, nhưng rất nhanh chuyển lên gương mặt cô, nhận thấy vẻ lo lắng và bối rối trong ánh mắt cô, anh nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đừng lo lắng.”

Tô Nhược dậy không quá muộn, nhưng người nhà họ Hàn dậy sớm hơn.

Khi cô đi cùng Hàn Tắc Thành ra khỏi phòng, cô thấy mẹ chồng Ngô Quế Chi mà mình đã gặp ngày hôm qua cùng với một ông lão đang ngồi bên bàn, còn một phụ nữ trẻ đang mang hai bát cơm từ ngoài vào.

Người phụ nữ ấy đặt bát xuống bàn, quay sang nhìn Hàn Tắc Thành và Tô Nhược bước ra, mỉm cười nói: “Ơ, chị dâu, chị thấy khỏe hơn chưa? Em còn định mang cháo vào cho chị đấy.”

Tô Nhược mỉm cười gật đầu đáp lại.

Cô đoán đây chắc là em dâu thứ ba của mình, Ngô Kiều Diễm.

Còn người đàn ông lớn tuổi ngồi ở bàn chắc hẳn là “bố chồng” hiện tại của cô, Hàn Hòa Bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook