Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 31:
Đàm Diệp
13/11/2024
“Chuyện đó…”
Cô định nói đó chỉ là lời nói vu vơ, nhưng lại do dự, lén nhìn anh thêm lần nữa.
Dù chưa từng yêu ai, nhưng cô cũng đã từng đính hôn, và Viên Thành Dương cũng từng cưng chiều cô. Cô hiểu rõ sự khác biệt giữa lòng tốt của bạn bè và người thân với một người đàn ông vì yêu mà tốt với mình.
Từ khi cô tỉnh lại, người đàn ông này dù mặt lạnh nhưng vẫn luôn chăm sóc cô chu đáo.
Ánh mắt anh khi nhìn cô, dù có tỏ ra lạnh nhạt, nhưng cô vẫn thấy trong đó sự ân cần và dịu dàng.
Cô nhận ra rằng sự tốt bụng của anh không chỉ vì cô là mẹ của con trai anh, vì trách nhiệm.
Có lẽ anh thực sự thích cô.
Điều này khiến cô cảm thấy mình không nên phủ nhận điều gì.
Nhưng cô cũng không dám nói gì bừa bãi.
Sợ rằng sẽ hứa hẹn điều gì rồi không thực hiện được.
Thôi vậy.
Cô cúi đầu im lặng.
Anh thấy cô cúi đầu, tai đỏ dần, lòng cũng mềm lại, không ép cô nói gì thêm, mà trở lại chuyện cũ, “Không sao, anh vui khi em nói như vậy.”
Anh thực ra cũng không còn cảm giác gì với mẹ mình.
Trước ba tuổi, anh ở với bà nội.
Sau khi bà nội qua đời, anh mới dọn về sống với mẹ, nhưng bà cũng chẳng đối tốt với anh, chỉ là mỗi ngày anh có thêm vài bát cháo.
Sau này, khi cha ruột của anh xuất hiện, muốn đưa anh đi, anh không chịu đi không phải vì có tình cảm gì với mẹ, chỉ là không muốn gọi ai khác là mẹ, cũng không muốn bị người khác kiểm soát cuộc sống.
Và anh thực sự tin rằng đó là quyết định đúng đắn.
Anh ngừng một lát rồi nói thêm, “Em thu xếp đồ đạc ở nhà trước, anh đi lấy sổ hộ khẩu ở công xã để chuyển hộ khẩu của em, tiện thể xử lý chuyện của em và Gia Lâm ở trường. Buổi chiều, chúng ta sẽ đi chào các chú bác trong họ.”
Tô Nhược liền gật đầu đồng ý.
Nhưng nghĩ đến việc sắp đi, hộ khẩu thì chuyển được, nhưng cô nên đích thân đến trường một chuyến, dù không biết ai thì cùng đi với anh cũng đỡ ngại, trong lòng cũng an tâm hơn, nên nói: “Đến trường, em đi cùng anh nhé?”
Hàn Tắc Thành nhìn cô, “Em thấy sức khỏe ổn chứ? Còn nữa, em giờ không nhớ gì cả, gặp ai em biết chào hỏi thế nào? Ở trường có giáo viên mà ngay cả anh cũng không quen, chưa kể học sinh.”
“Em khỏe rồi, chỉ đi một chút không sao đâu. Còn việc không nhớ ai…”
Tô Nhược cau mày, nhanh trí nói, “Em sẽ không nói gì hết. Chẳng phải em mới ốm sao? Cổ họng đau, không nói được gì mà.”
Hàn Tắc Thành:…
“Cũng được.”
Anh đáp.
Dù sao, đã sắp đi, tự mình chào tạm biệt sẽ tốt hơn.
Cô định nói đó chỉ là lời nói vu vơ, nhưng lại do dự, lén nhìn anh thêm lần nữa.
Dù chưa từng yêu ai, nhưng cô cũng đã từng đính hôn, và Viên Thành Dương cũng từng cưng chiều cô. Cô hiểu rõ sự khác biệt giữa lòng tốt của bạn bè và người thân với một người đàn ông vì yêu mà tốt với mình.
Từ khi cô tỉnh lại, người đàn ông này dù mặt lạnh nhưng vẫn luôn chăm sóc cô chu đáo.
Ánh mắt anh khi nhìn cô, dù có tỏ ra lạnh nhạt, nhưng cô vẫn thấy trong đó sự ân cần và dịu dàng.
Cô nhận ra rằng sự tốt bụng của anh không chỉ vì cô là mẹ của con trai anh, vì trách nhiệm.
Có lẽ anh thực sự thích cô.
Điều này khiến cô cảm thấy mình không nên phủ nhận điều gì.
Nhưng cô cũng không dám nói gì bừa bãi.
Sợ rằng sẽ hứa hẹn điều gì rồi không thực hiện được.
Thôi vậy.
Cô cúi đầu im lặng.
Anh thấy cô cúi đầu, tai đỏ dần, lòng cũng mềm lại, không ép cô nói gì thêm, mà trở lại chuyện cũ, “Không sao, anh vui khi em nói như vậy.”
Anh thực ra cũng không còn cảm giác gì với mẹ mình.
Trước ba tuổi, anh ở với bà nội.
Sau khi bà nội qua đời, anh mới dọn về sống với mẹ, nhưng bà cũng chẳng đối tốt với anh, chỉ là mỗi ngày anh có thêm vài bát cháo.
Sau này, khi cha ruột của anh xuất hiện, muốn đưa anh đi, anh không chịu đi không phải vì có tình cảm gì với mẹ, chỉ là không muốn gọi ai khác là mẹ, cũng không muốn bị người khác kiểm soát cuộc sống.
Và anh thực sự tin rằng đó là quyết định đúng đắn.
Anh ngừng một lát rồi nói thêm, “Em thu xếp đồ đạc ở nhà trước, anh đi lấy sổ hộ khẩu ở công xã để chuyển hộ khẩu của em, tiện thể xử lý chuyện của em và Gia Lâm ở trường. Buổi chiều, chúng ta sẽ đi chào các chú bác trong họ.”
Tô Nhược liền gật đầu đồng ý.
Nhưng nghĩ đến việc sắp đi, hộ khẩu thì chuyển được, nhưng cô nên đích thân đến trường một chuyến, dù không biết ai thì cùng đi với anh cũng đỡ ngại, trong lòng cũng an tâm hơn, nên nói: “Đến trường, em đi cùng anh nhé?”
Hàn Tắc Thành nhìn cô, “Em thấy sức khỏe ổn chứ? Còn nữa, em giờ không nhớ gì cả, gặp ai em biết chào hỏi thế nào? Ở trường có giáo viên mà ngay cả anh cũng không quen, chưa kể học sinh.”
“Em khỏe rồi, chỉ đi một chút không sao đâu. Còn việc không nhớ ai…”
Tô Nhược cau mày, nhanh trí nói, “Em sẽ không nói gì hết. Chẳng phải em mới ốm sao? Cổ họng đau, không nói được gì mà.”
Hàn Tắc Thành:…
“Cũng được.”
Anh đáp.
Dù sao, đã sắp đi, tự mình chào tạm biệt sẽ tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.