Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 36:
Đàm Diệp
13/11/2024
“Trong quân đội có nhà ăn.”
Hàn Tắc Thành lập tức lên tiếng, ngắt lời Ngô Quế Chi.
Anh nói: “Trong quân đội có nhà ăn và cũng có nhà trẻ. Quả Quả cũng đến tuổi đi học rồi, lần này con đưa thằng bé qua là để cho vào nhà trẻ, nên không cần ai chăm sóc nhiều. Vả lại, A Nhược ở nhà, dù có học hành thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc chăm sóc con, vì thế không cần phiền mẹ đâu.”
“Nếu vợ con đỗ đại học thì sao?” Ngô Quế Chi mặt mày sa sầm. “Nếu cô ấy đỗ, rồi phải đi học, ai chăm sóc Quả Quả?”
“Trường đại học có ký túc xá dành cho người đã lập gia đình,” Tô Nhược đáp, “và cũng có nhà trẻ. Con đã tính cả rồi, sẽ chọn trường ở thủ phủ tỉnh S, gần đơn vị của Tắc Thành. Từ đó đến trường chỉ mất ba, bốn tiếng lái xe. Con sẽ cùng Quả Quả ở ký túc xá gia đình, con đi học ban ngày, Quả Quả học nhà trẻ, tan học con sẽ đón bé về. Khi nào Tắc Thành có kỳ nghỉ cũng có thể đến thăm. Vậy nên mẹ không cần lo.”
Giọng Tô Nhược so với lúc trước còn lạnh lùng hơn.
Ghét cô thì thôi, đằng này lại còn ngược đãi con trai cô, chuyện này cô không thể nào tha thứ.
Dù Tô Nhược mặt mày lạnh tanh nói những lời ấy, nhưng Hàn Tắc Thành, vốn đang giữ vẻ mặt căng thẳng, khi nghe xong thì liếc nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đầy niềm vui.
Ngược lại, Ngô Quế Chi không những không yên tâm mà còn bực hơn.
Bà cao giọng: “Đó là lời cô tự nói, ai mà biết tình hình ở đó thế nào? Còn nữa, nếu cô đổi lòng đổi dạ, lén lút tìm đàn ông khác, rồi dẫn con trai tôi bỏ đi thì sao? Không được! Quả Quả là cháu nội của nhà họ Hàn, cô đi thì tự mà đi, nhưng không được phép dẫn thằng bé đi!”
Không chỉ Tô Nhược tức giận đến mức sắc mặt xanh xám, mà cả Hàn Tắc Thành cũng bị bà chọc giận đến cực điểm.
Anh nói bằng giọng lạnh như băng: “Nó là con của con, nếu mẹ không chấp nhận thì con sẽ đưa cả nhà đi ngay lập tức.”
Ngô Quế Chi định làm ầm lên nhưng bị Hàn Hòa Bình kéo lại.
Gương mặt ông đầy vẻ mệt mỏi, thở dài.
Ông đã hiểu, lần này Hàn Tắc Thành đã quyết tâm, nếu bà vợ của ông còn gây rối, chỉ càng đẩy con trai và cháu nội của họ ra xa hơn.
Nếu Hàn Tắc Thành mang vợ và con đi và không bao giờ quay lại làng Hàn, thậm chí ngừng gửi tiền về, họ cũng chẳng còn cách nào.
Khi một số thứ đã không giữ nổi nữa, thì không cách gì có thể níu lại.
Ông thở dài, nắm lấy tay Ngô Quế Chi, nói: “Bà làm sao vậy, tính tình này của bà không bao giờ thay đổi được sao? Lẽ ra chỉ là muốn giúp đỡ để Tắc Thành và vợ có thể toàn tâm toàn ý làm việc và học hành, mà sao cứ thành ra cãi nhau thế này?”
Ông lại quay sang xin lỗi Hàn Tắc Thành: “Tắc Thành à, mẹ con chẳng qua không nỡ rời xa con, cũng không nỡ để Quả Quả đi. Thằng bé lớn lên từ khi còn nhỏ xíu trong tay mẹ con, giờ nói đi là đi, không chỉ mẹ con mà cả cha cũng thấy buồn.”
Mắt ông đỏ lên.
Tô Nhược nhìn Ngô Quế Chi và Hàn Hòa Bình, rồi lại nhìn gương mặt không biểu cảm của Hàn Tắc Thành, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác thương xót. Sự đau đớn lan tỏa trong lồng ngực, khiến mũi cô cũng cay cay.
Cô nắm tay Hàn Quả, bước lên một bước và cầm lấy tay Hàn Tắc Thành, nói: “Chúng ta vào nhà thôi.”
Hàn Tắc Thành quay lại nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô một lát, nét mặt vốn lạnh lẽo dần dần dịu đi.
Anh rút tay trái khỏi tay cô, xoay người, rồi dùng tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói: “Đi nào,” rồi kéo cô vào trong.
“Tắc Thành, chờ đã,” Hàn Hòa Bình gọi với theo.
Ông nhéo nhẹ Ngô Quế Chi, ra hiệu cho bà nói vài lời hòa hoãn.
Ông quá hiểu tính cách của Hàn Tắc Thành, nếu anh nói đi, chắc chắn không phải nói đùa, mà là thật lòng.
Nhưng nếu để anh đi, rất có thể anh sẽ không bao giờ trở về.
Ông cũng thấy bất lực trước vợ mình, không hiểu sao mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, bà lại luôn nói ra những lời khiến người ta khó chịu như vậy?
Hàn Tắc Thành lập tức lên tiếng, ngắt lời Ngô Quế Chi.
Anh nói: “Trong quân đội có nhà ăn và cũng có nhà trẻ. Quả Quả cũng đến tuổi đi học rồi, lần này con đưa thằng bé qua là để cho vào nhà trẻ, nên không cần ai chăm sóc nhiều. Vả lại, A Nhược ở nhà, dù có học hành thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc chăm sóc con, vì thế không cần phiền mẹ đâu.”
“Nếu vợ con đỗ đại học thì sao?” Ngô Quế Chi mặt mày sa sầm. “Nếu cô ấy đỗ, rồi phải đi học, ai chăm sóc Quả Quả?”
“Trường đại học có ký túc xá dành cho người đã lập gia đình,” Tô Nhược đáp, “và cũng có nhà trẻ. Con đã tính cả rồi, sẽ chọn trường ở thủ phủ tỉnh S, gần đơn vị của Tắc Thành. Từ đó đến trường chỉ mất ba, bốn tiếng lái xe. Con sẽ cùng Quả Quả ở ký túc xá gia đình, con đi học ban ngày, Quả Quả học nhà trẻ, tan học con sẽ đón bé về. Khi nào Tắc Thành có kỳ nghỉ cũng có thể đến thăm. Vậy nên mẹ không cần lo.”
Giọng Tô Nhược so với lúc trước còn lạnh lùng hơn.
Ghét cô thì thôi, đằng này lại còn ngược đãi con trai cô, chuyện này cô không thể nào tha thứ.
Dù Tô Nhược mặt mày lạnh tanh nói những lời ấy, nhưng Hàn Tắc Thành, vốn đang giữ vẻ mặt căng thẳng, khi nghe xong thì liếc nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đầy niềm vui.
Ngược lại, Ngô Quế Chi không những không yên tâm mà còn bực hơn.
Bà cao giọng: “Đó là lời cô tự nói, ai mà biết tình hình ở đó thế nào? Còn nữa, nếu cô đổi lòng đổi dạ, lén lút tìm đàn ông khác, rồi dẫn con trai tôi bỏ đi thì sao? Không được! Quả Quả là cháu nội của nhà họ Hàn, cô đi thì tự mà đi, nhưng không được phép dẫn thằng bé đi!”
Không chỉ Tô Nhược tức giận đến mức sắc mặt xanh xám, mà cả Hàn Tắc Thành cũng bị bà chọc giận đến cực điểm.
Anh nói bằng giọng lạnh như băng: “Nó là con của con, nếu mẹ không chấp nhận thì con sẽ đưa cả nhà đi ngay lập tức.”
Ngô Quế Chi định làm ầm lên nhưng bị Hàn Hòa Bình kéo lại.
Gương mặt ông đầy vẻ mệt mỏi, thở dài.
Ông đã hiểu, lần này Hàn Tắc Thành đã quyết tâm, nếu bà vợ của ông còn gây rối, chỉ càng đẩy con trai và cháu nội của họ ra xa hơn.
Nếu Hàn Tắc Thành mang vợ và con đi và không bao giờ quay lại làng Hàn, thậm chí ngừng gửi tiền về, họ cũng chẳng còn cách nào.
Khi một số thứ đã không giữ nổi nữa, thì không cách gì có thể níu lại.
Ông thở dài, nắm lấy tay Ngô Quế Chi, nói: “Bà làm sao vậy, tính tình này của bà không bao giờ thay đổi được sao? Lẽ ra chỉ là muốn giúp đỡ để Tắc Thành và vợ có thể toàn tâm toàn ý làm việc và học hành, mà sao cứ thành ra cãi nhau thế này?”
Ông lại quay sang xin lỗi Hàn Tắc Thành: “Tắc Thành à, mẹ con chẳng qua không nỡ rời xa con, cũng không nỡ để Quả Quả đi. Thằng bé lớn lên từ khi còn nhỏ xíu trong tay mẹ con, giờ nói đi là đi, không chỉ mẹ con mà cả cha cũng thấy buồn.”
Mắt ông đỏ lên.
Tô Nhược nhìn Ngô Quế Chi và Hàn Hòa Bình, rồi lại nhìn gương mặt không biểu cảm của Hàn Tắc Thành, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác thương xót. Sự đau đớn lan tỏa trong lồng ngực, khiến mũi cô cũng cay cay.
Cô nắm tay Hàn Quả, bước lên một bước và cầm lấy tay Hàn Tắc Thành, nói: “Chúng ta vào nhà thôi.”
Hàn Tắc Thành quay lại nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô một lát, nét mặt vốn lạnh lẽo dần dần dịu đi.
Anh rút tay trái khỏi tay cô, xoay người, rồi dùng tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói: “Đi nào,” rồi kéo cô vào trong.
“Tắc Thành, chờ đã,” Hàn Hòa Bình gọi với theo.
Ông nhéo nhẹ Ngô Quế Chi, ra hiệu cho bà nói vài lời hòa hoãn.
Ông quá hiểu tính cách của Hàn Tắc Thành, nếu anh nói đi, chắc chắn không phải nói đùa, mà là thật lòng.
Nhưng nếu để anh đi, rất có thể anh sẽ không bao giờ trở về.
Ông cũng thấy bất lực trước vợ mình, không hiểu sao mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, bà lại luôn nói ra những lời khiến người ta khó chịu như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.