Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 41:
Đàm Diệp
13/11/2024
Ở bên này, chị dâu cả Lưu Tú Mai đang trò chuyện với Tô Nhược.
Còn ở bên tam phòng, Ngô Kiều Diễm đang lật qua lật lại đống đồ mà Tô Nhược tặng, vừa thấy vui vừa thất vọng, lẩm bẩm: “Cô ấy luôn thân thiết với chị dâu cả, không biết tặng cho chị ấy những gì.”
Hàn Gia Lâm đang nằm trên giường, gác chân, miệng ngâm nga vài câu hát. Tô Nhược rời đi, trống chỗ ở trường học, để anh vào làm bảo vệ ở trường tiểu học của xã, không cần ra đồng cày cấy, mỗi tháng lại có tiền lương. Anh vui lắm. Vì vậy, dù anh trai nói sẽ giảm số tiền gửi cho mẹ, anh cũng có hơi tiếc... vì số tiền đó cuối cùng cũng có thể rơi vào túi mình, nhưng đó là chuyện xa vời. Còn việc làm ở trường lại là lợi ích thực tế trước mắt.
Về phần mẹ anh với anh trai... ai mà biết sau này sẽ ra sao?
Vì thế tâm trạng của anh vẫn khá vui vẻ.
Nghe vợ nói vậy, anh khẽ hừ một tiếng, đáp: “Chỉ có chút đồ thôi mà, em cũng đừng để ý. Anh mới là em trai ruột của anh ấy, nếu có lợi lộc thì phần lớn vẫn là của anh, mấy thứ kia thì đáng là gì.”
Ngô Kiều Diễm liếc xéo anh. Anh biết gì chứ, đồ của Tô Nhược nhiều lắm, nhưng nghĩ đến đây, cô vội nói: “Nhị tẩu thật là độc địa, em còn chưa đi làm mà cô ấy đã xúi mẹ bắt anh giao nộp tiền lương. Nhị ca giờ là lãnh đạo lớn, tiền nhiều lắm, cho thêm mấy chục đồng cho nhà thì có làm sao…”
Nghĩ đến số tiền giảm đi, cô cũng thấy tiếc nuối.
Thôi, dù sao cũng nên lo chuyện trước mắt.
Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Gia Lâm, tiền lương này mình nhất định không thể nộp. Nếu phải nộp thì chúng ta chia nhà... Không, cũng không cần chia nhà, anh xem khi nào mình đi làm ở xã rồi thì chuyển qua bên đó ở luôn, được không?”
Cô cũng không thích phải ra đồng chút nào!
Hàn Gia Lâm liếc cô một cái, nói: “Em nói gì vậy? Chuyển đi làm gì, ở nhà ăn uống tốt, ở cũng tốt, chẳng phải tốn của mình cái gì, sao phải chuyển chứ? Còn tiền, em lo gì, nhị ca mỗi tháng cho mẹ nhiều tiền lắm, mẹ có khối tiền đấy.”
“Đại ca không phải con ruột của mẹ, sau này tiền mẹ cầm chắc gì không phải của chúng ta? Nếu chia nhà, mẹ mà ở với đại ca thì chắc gì không đưa hết tiền cho anh ấy?”
Ngô Kiều Diễm hừ một tiếng, không nói nữa.
Nhưng trong lòng cô vẫn quyết tâm tìm cách để khỏi phải ra đồng.
Nghĩ đến đó, cô lại thấy chua xót, nghĩ nhị tẩu số thật tốt, nhị ca đẹp trai, lại có tiền đồ và nhiều tiền nữa... Nghĩ vậy, cô liếc nhìn chồng mình, sự chênh lệch này thật sự quá lớn.
Hàn Gia Lâm không biết trong lòng vợ đang ghen tị, anh lại đang nghĩ chuyện khác.
Anh nói: “Kiều Diễm, em thấy mình đưa Lại Bảo qua tên của nhị ca thì sao?”
Ngô Kiều Diễm ngẩn ra, “Đưa Lại Bảo qua tên của nhị ca là sao?”
Hàn Gia Lâm cười đáp: “Là để Lại Bảo làm con trai nhị ca, như vậy sau này thằng bé có thể giống Quả Quả, được học ở thành phố, vào đại học, sau đó có thể đi làm ở thành phố hoặc theo nhị ca vào quân đội.”
Nghe thì có vẻ hay, nhưng Ngô Kiều Diễm hơi do dự, nói: “Chẳng phải là đem con trai chúng ta cho nhị ca nuôi sao? Mà chúng ta chỉ có mỗi Lại Bảo thôi.”
Hàn Gia Lâm “xì” một tiếng, nói: “Nhị ca có phải không có con đâu mà phải quý con của em? Nhị ca của anh vốn cổ hủ, nhị tẩu cũng cao ngạo, không đời nào muốn giữ Lại Bảo đâu, chỉ là cho thằng bé ở nhờ nhà họ thôi. Mà chuyện này anh cũng không định nói ngay, đợi Lại Bảo lớn hơn một chút, cứ để thằng bé học xong tiểu học ở làng mình đã rồi mới gửi đi, như thế cũng không lo thằng bé xa cách với chúng ta.”
Ngô Kiều Diễm nghe thấy vậy cũng thấy có lý.
Nhưng nghĩ đến vụ mẹ chồng và nhị ca cãi nhau tối nay, cô lại lo lắng nói: “Gia Lâm, hôm nay mẹ và nhị ca cãi nhau ghê quá, sau này muốn gửi Lại Bảo cho nhị ca nuôi, liệu nhị ca nhị tẩu có đồng ý không?”
Còn ở bên tam phòng, Ngô Kiều Diễm đang lật qua lật lại đống đồ mà Tô Nhược tặng, vừa thấy vui vừa thất vọng, lẩm bẩm: “Cô ấy luôn thân thiết với chị dâu cả, không biết tặng cho chị ấy những gì.”
Hàn Gia Lâm đang nằm trên giường, gác chân, miệng ngâm nga vài câu hát. Tô Nhược rời đi, trống chỗ ở trường học, để anh vào làm bảo vệ ở trường tiểu học của xã, không cần ra đồng cày cấy, mỗi tháng lại có tiền lương. Anh vui lắm. Vì vậy, dù anh trai nói sẽ giảm số tiền gửi cho mẹ, anh cũng có hơi tiếc... vì số tiền đó cuối cùng cũng có thể rơi vào túi mình, nhưng đó là chuyện xa vời. Còn việc làm ở trường lại là lợi ích thực tế trước mắt.
Về phần mẹ anh với anh trai... ai mà biết sau này sẽ ra sao?
Vì thế tâm trạng của anh vẫn khá vui vẻ.
Nghe vợ nói vậy, anh khẽ hừ một tiếng, đáp: “Chỉ có chút đồ thôi mà, em cũng đừng để ý. Anh mới là em trai ruột của anh ấy, nếu có lợi lộc thì phần lớn vẫn là của anh, mấy thứ kia thì đáng là gì.”
Ngô Kiều Diễm liếc xéo anh. Anh biết gì chứ, đồ của Tô Nhược nhiều lắm, nhưng nghĩ đến đây, cô vội nói: “Nhị tẩu thật là độc địa, em còn chưa đi làm mà cô ấy đã xúi mẹ bắt anh giao nộp tiền lương. Nhị ca giờ là lãnh đạo lớn, tiền nhiều lắm, cho thêm mấy chục đồng cho nhà thì có làm sao…”
Nghĩ đến số tiền giảm đi, cô cũng thấy tiếc nuối.
Thôi, dù sao cũng nên lo chuyện trước mắt.
Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Gia Lâm, tiền lương này mình nhất định không thể nộp. Nếu phải nộp thì chúng ta chia nhà... Không, cũng không cần chia nhà, anh xem khi nào mình đi làm ở xã rồi thì chuyển qua bên đó ở luôn, được không?”
Cô cũng không thích phải ra đồng chút nào!
Hàn Gia Lâm liếc cô một cái, nói: “Em nói gì vậy? Chuyển đi làm gì, ở nhà ăn uống tốt, ở cũng tốt, chẳng phải tốn của mình cái gì, sao phải chuyển chứ? Còn tiền, em lo gì, nhị ca mỗi tháng cho mẹ nhiều tiền lắm, mẹ có khối tiền đấy.”
“Đại ca không phải con ruột của mẹ, sau này tiền mẹ cầm chắc gì không phải của chúng ta? Nếu chia nhà, mẹ mà ở với đại ca thì chắc gì không đưa hết tiền cho anh ấy?”
Ngô Kiều Diễm hừ một tiếng, không nói nữa.
Nhưng trong lòng cô vẫn quyết tâm tìm cách để khỏi phải ra đồng.
Nghĩ đến đó, cô lại thấy chua xót, nghĩ nhị tẩu số thật tốt, nhị ca đẹp trai, lại có tiền đồ và nhiều tiền nữa... Nghĩ vậy, cô liếc nhìn chồng mình, sự chênh lệch này thật sự quá lớn.
Hàn Gia Lâm không biết trong lòng vợ đang ghen tị, anh lại đang nghĩ chuyện khác.
Anh nói: “Kiều Diễm, em thấy mình đưa Lại Bảo qua tên của nhị ca thì sao?”
Ngô Kiều Diễm ngẩn ra, “Đưa Lại Bảo qua tên của nhị ca là sao?”
Hàn Gia Lâm cười đáp: “Là để Lại Bảo làm con trai nhị ca, như vậy sau này thằng bé có thể giống Quả Quả, được học ở thành phố, vào đại học, sau đó có thể đi làm ở thành phố hoặc theo nhị ca vào quân đội.”
Nghe thì có vẻ hay, nhưng Ngô Kiều Diễm hơi do dự, nói: “Chẳng phải là đem con trai chúng ta cho nhị ca nuôi sao? Mà chúng ta chỉ có mỗi Lại Bảo thôi.”
Hàn Gia Lâm “xì” một tiếng, nói: “Nhị ca có phải không có con đâu mà phải quý con của em? Nhị ca của anh vốn cổ hủ, nhị tẩu cũng cao ngạo, không đời nào muốn giữ Lại Bảo đâu, chỉ là cho thằng bé ở nhờ nhà họ thôi. Mà chuyện này anh cũng không định nói ngay, đợi Lại Bảo lớn hơn một chút, cứ để thằng bé học xong tiểu học ở làng mình đã rồi mới gửi đi, như thế cũng không lo thằng bé xa cách với chúng ta.”
Ngô Kiều Diễm nghe thấy vậy cũng thấy có lý.
Nhưng nghĩ đến vụ mẹ chồng và nhị ca cãi nhau tối nay, cô lại lo lắng nói: “Gia Lâm, hôm nay mẹ và nhị ca cãi nhau ghê quá, sau này muốn gửi Lại Bảo cho nhị ca nuôi, liệu nhị ca nhị tẩu có đồng ý không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.