Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 47:
Đàm Diệp
13/11/2024
Đợi Tô Nhược dắt Hàn Quả bước lại gần, anh mới giới thiệu: “Dì Tăng, đây là vợ cháu, Tô Nhược, và con trai, Quả Quả.”
Anh lại cẩn thận giới thiệu với Tô Nhược: “A Nhược, đây là dì Tăng, trưởng phòng hành chính của bệnh viện quân khu chúng ta, cũng là vợ của thủ trưởng quân khu, quân trưởng Cố.”
Tô Nhược mỉm cười chào hỏi: “Chào trưởng phòng Tăng.”
Dì Tăng nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt gượng gạo của mình, với nụ cười đúng mực nhìn Tô Nhược. Nhưng khi nhìn cô, bà lại sững người.
Còn Thiến Thiến và bố mẹ cô, họ trừng mắt nhìn Tô Nhược, không chỉ là sững sờ mà trên mặt còn hiện rõ đủ loại sắc thái, rất khó coi.
Dì Tăng sững người vì “người vợ” của Hàn Tắc Thành trước mặt trông quá trẻ.
Rất trẻ, rất xinh đẹp.
Và không phải chỉ là đẹp bình thường, đó là vẻ đẹp với làn da trắng ngần, có vẻ thanh cao, đậm chất trí thức.
Một gia đình bình thường liệu có thể nuôi dạy được cô gái như thế?
Dì Tăng là vợ kế của quân trưởng Cố.
Quân trưởng Cố là chiến hữu cũ, cũng là bạn lâu năm của bố Hàn Tắc Thành, ông Hàn Hòa Hoài.
Vì thế bà biết rằng chồng bà rất coi trọng Hàn Tắc Thành, và nhiều lần khen ngợi anh, nói rằng anh chín chắn, có năng lực và can đảm, là một quân nhân xuất sắc, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
Bà cũng biết rằng Hàn Tắc Thành có vợ ở quê nhà.
Nhưng bà đã nghe ngóng, biết rằng người vợ này là do mẹ anh ở quê chọn.
Hàn Tắc Thành từ trước đến nay chưa bao giờ nhắc đến người vợ này ở nhà họ Cố hay ở đơn vị.
Nghe nói mỗi tháng anh gửi tiền về cho mẹ, nhưng không bao giờ gửi tiền hay quà gì cho vợ.
Vì thế bà luôn nghĩ rằng anh không thích người vợ mà mẹ anh đã cưới cho mình.
Đương nhiên là không thích rồi, anh đẹp trai, tốt nghiệp trường quân sự, tuổi trẻ tài cao đã là phó đoàn trưởng, tương lai còn khó mà đoán được anh có thể đạt đến vị trí nào.
Vậy mà mẹ anh ở quê thì có thể chọn được người thế nào cho anh chứ?
Khi cháu gái bà, Thiến Thiến, có ý với Hàn Tắc Thành, bà cũng không ngăn cản.
Bà muốn xem có khả năng gì không.
Dù sao bà cũng không có con.
Con của chồng bà không mấy đón nhận bà.
Nếu Thiến Thiến cưới được Hàn Tắc Thành, điều đó sẽ rất có lợi cho địa vị của bà trong gia đình.
Hơn nữa, Thiến Thiến là diễn viên múa của đoàn văn công tỉnh.
Đẹp, thời trang, dáng người còn thướt tha.
Bà cứ nghĩ rằng người vợ ở quê của Hàn Tắc Thành so với cháu gái mình chắc chắn là một trời một vực...
Nhưng giờ nhìn thấy “người vợ quê mùa” này của Hàn Tắc Thành... bà chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran như bị tát.
Nhớ lại những lần cháu gái mình chủ động tiếp cận anh, thêm cả vẻ ngượng ngùng vừa rồi, và những lời vừa nói của anh trai và chị dâu... cho dù bà có bình tĩnh đến đâu cũng thấy xấu hổ không thôi.
Lần này có lẽ bà đã mất mặt lớn rồi.
Cả những người con riêng của chồng bà chắc chắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Họ vốn đã không ưa bà, nếu biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ càng coi thường bà, coi thường cả gia đình bà...
Khoảnh khắc này, dì Tăng thực sự hối hận.
Tự trách mình đã không răn dạy cháu gái cẩn thận, để bị người khác cười chê.
Càng nghĩ, bà càng cảm thấy khó chịu.
Nụ cười khách sáo trên mặt dù có giữ được vẻ lịch sự cũng khó giấu đi sự cứng nhắc.
Lúc này, Tô Nhược đã bảo Hàn Quả chào dì Tăng: “Quả Quả, chào dì Tăng đi con.”
Hàn Quả không thích người phụ nữ cười gượng gạo trước mặt.
Hơn nữa, ánh mắt bà ta nhìn mẹ cậu chẳng tốt chút nào... kiểu như ánh mắt của bà nội cậu vậy.
Cậu lễ phép chào: “Cháu chào bà Tăng ạ.”
Tô Nhược: ...
Gương mặt dì Tăng thoáng nhăn nhó.
Anh lại cẩn thận giới thiệu với Tô Nhược: “A Nhược, đây là dì Tăng, trưởng phòng hành chính của bệnh viện quân khu chúng ta, cũng là vợ của thủ trưởng quân khu, quân trưởng Cố.”
Tô Nhược mỉm cười chào hỏi: “Chào trưởng phòng Tăng.”
Dì Tăng nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt gượng gạo của mình, với nụ cười đúng mực nhìn Tô Nhược. Nhưng khi nhìn cô, bà lại sững người.
Còn Thiến Thiến và bố mẹ cô, họ trừng mắt nhìn Tô Nhược, không chỉ là sững sờ mà trên mặt còn hiện rõ đủ loại sắc thái, rất khó coi.
Dì Tăng sững người vì “người vợ” của Hàn Tắc Thành trước mặt trông quá trẻ.
Rất trẻ, rất xinh đẹp.
Và không phải chỉ là đẹp bình thường, đó là vẻ đẹp với làn da trắng ngần, có vẻ thanh cao, đậm chất trí thức.
Một gia đình bình thường liệu có thể nuôi dạy được cô gái như thế?
Dì Tăng là vợ kế của quân trưởng Cố.
Quân trưởng Cố là chiến hữu cũ, cũng là bạn lâu năm của bố Hàn Tắc Thành, ông Hàn Hòa Hoài.
Vì thế bà biết rằng chồng bà rất coi trọng Hàn Tắc Thành, và nhiều lần khen ngợi anh, nói rằng anh chín chắn, có năng lực và can đảm, là một quân nhân xuất sắc, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
Bà cũng biết rằng Hàn Tắc Thành có vợ ở quê nhà.
Nhưng bà đã nghe ngóng, biết rằng người vợ này là do mẹ anh ở quê chọn.
Hàn Tắc Thành từ trước đến nay chưa bao giờ nhắc đến người vợ này ở nhà họ Cố hay ở đơn vị.
Nghe nói mỗi tháng anh gửi tiền về cho mẹ, nhưng không bao giờ gửi tiền hay quà gì cho vợ.
Vì thế bà luôn nghĩ rằng anh không thích người vợ mà mẹ anh đã cưới cho mình.
Đương nhiên là không thích rồi, anh đẹp trai, tốt nghiệp trường quân sự, tuổi trẻ tài cao đã là phó đoàn trưởng, tương lai còn khó mà đoán được anh có thể đạt đến vị trí nào.
Vậy mà mẹ anh ở quê thì có thể chọn được người thế nào cho anh chứ?
Khi cháu gái bà, Thiến Thiến, có ý với Hàn Tắc Thành, bà cũng không ngăn cản.
Bà muốn xem có khả năng gì không.
Dù sao bà cũng không có con.
Con của chồng bà không mấy đón nhận bà.
Nếu Thiến Thiến cưới được Hàn Tắc Thành, điều đó sẽ rất có lợi cho địa vị của bà trong gia đình.
Hơn nữa, Thiến Thiến là diễn viên múa của đoàn văn công tỉnh.
Đẹp, thời trang, dáng người còn thướt tha.
Bà cứ nghĩ rằng người vợ ở quê của Hàn Tắc Thành so với cháu gái mình chắc chắn là một trời một vực...
Nhưng giờ nhìn thấy “người vợ quê mùa” này của Hàn Tắc Thành... bà chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran như bị tát.
Nhớ lại những lần cháu gái mình chủ động tiếp cận anh, thêm cả vẻ ngượng ngùng vừa rồi, và những lời vừa nói của anh trai và chị dâu... cho dù bà có bình tĩnh đến đâu cũng thấy xấu hổ không thôi.
Lần này có lẽ bà đã mất mặt lớn rồi.
Cả những người con riêng của chồng bà chắc chắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Họ vốn đã không ưa bà, nếu biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ càng coi thường bà, coi thường cả gia đình bà...
Khoảnh khắc này, dì Tăng thực sự hối hận.
Tự trách mình đã không răn dạy cháu gái cẩn thận, để bị người khác cười chê.
Càng nghĩ, bà càng cảm thấy khó chịu.
Nụ cười khách sáo trên mặt dù có giữ được vẻ lịch sự cũng khó giấu đi sự cứng nhắc.
Lúc này, Tô Nhược đã bảo Hàn Quả chào dì Tăng: “Quả Quả, chào dì Tăng đi con.”
Hàn Quả không thích người phụ nữ cười gượng gạo trước mặt.
Hơn nữa, ánh mắt bà ta nhìn mẹ cậu chẳng tốt chút nào... kiểu như ánh mắt của bà nội cậu vậy.
Cậu lễ phép chào: “Cháu chào bà Tăng ạ.”
Tô Nhược: ...
Gương mặt dì Tăng thoáng nhăn nhó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.