Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 50:
Đàm Diệp
13/11/2024
Hàn Tắc Thành thấy ánh mắt của cô nhìn anh có chút kỳ lạ, khiến anh có phần khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “Em chưa từng đến đây, cũng không có gì bất tiện đâu.”
Nghe anh nói một cách nghiêm nghị như vậy, Tô Nhược lại nhớ đến những biểu cảm của những người kia khi nãy, không nhịn được mà bật cười.
Sau đó, cô còn cố gắng gật đầu thật nghiêm túc.
Giờ đây tâm trạng cô rất tốt.
Bởi vì nơi này hoàn toàn mới, không ai quen biết cô, cũng không cần lo lắng có người nhận ra điều gì bất thường về cô, nên cô có thể hoàn toàn là chính mình mà không phải để ý gì cả, điều đó khiến cô có cảm giác vô cùng thoải mái.
Còn Hàn Tắc Thành, khi nhìn nụ cười rực rỡ bất ngờ của cô, lại có chút bối rối.
Nụ cười tươi tắn, rạng ngời, xen lẫn một chút tinh nghịch, khiến anh có cảm giác như vừa nhìn thấy ánh nắng mùa xuân.
Anh hơi cứng ngắc quay đi, nói: “Được, vậy em và Quả Quả chuẩn bị đi nhé, chúng ta sẽ đi ăn.”
Khi họ đến nhà ăn thì đã qua giờ ăn, nên không còn nhiều người, nhưng vẫn có lác đác vài người.
Những người này khi thấy phó đoàn trưởng Hàn đưa một cô gái xinh đẹp và một đứa trẻ vào nhà ăn thì vô cùng ngạc nhiên.
Có vài người đã biết phó đoàn trưởng Hàn kết hôn ở quê, nhưng Hàn Tắc Thành giữ kín chuyện đời tư, chưa bao giờ nói về vợ con ở quê, cũng chưa bao giờ thấy vợ con anh đến thăm, nên mọi người bất ngờ khi thấy Tô Nhược và Hàn Quả, cũng không ai nghĩ đến chuyện cô là vợ anh.
Chủ yếu là vì Tô Nhược quá xinh đẹp, nhìn giống như một cô gái trẻ, khó mà nghĩ cô là mẹ của một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Thậm chí có vài người còn nghĩ thầm, không biết liệu có cách nào làm quen được không...
Nhưng khi nhìn thấy Hàn Tắc Thành, họ chỉ dám đứng tại chỗ chào hỏi, dù có tò mò đến đâu cũng không dám đến gần để hóng chuyện.
Đến khi một sĩ quan lớn tuổi bước tới, nhìn thấy Hàn Tắc Thành liền tiến lại, mỉm cười gật đầu với Tô Nhược và Hàn Quả rồi hỏi: “Tắc Thành, không phải nghe nói cậu về quê có việc sao? Sao giờ đã quay lại rồi? Hai người này là...?”
Hàn Tắc Thành liền giới thiệu: “Chính ủy, đây là vợ tôi, Tô Nhược, và con trai tôi, Hàn Quả.”
Anh lại giới thiệu với Tô Nhược: “A Nhược, đây là chính ủy của quân đoàn chúng ta, đồng chí Lương Trấn Hưng.”
Tô Nhược vội mỉm cười chào hỏi: “Chào chính ủy Lương.”
Rồi cô kéo Hàn Quả gọi chú Lương.
Lương Trấn Hưng vô cùng ngạc nhiên, “Ồ” một tiếng, nhìn Hàn Quả, đưa tay cụng tay với cậu, cười nói: “Con trai cậu à, lanh lợi quá.”
Rồi nhìn Hàn Tắc Thành, ông cười nói: “Cậu giấu vợ con kỹ thật đấy.”
Vợ đẹp
thế mà chẳng ai biết, cũng chưa bao giờ mang ảnh ra khoe.
Cũng chính vì điều này, thật ra không ít người đã đến dò hỏi chuyện hôn nhân của anh.
Dù đã nghe nói anh đã kết hôn ở quê nhưng vẫn có không ít người âm thầm hi vọng.
Hàn Tắc Thành liếc nhìn Tô Nhược.
Lương Trấn Hưng lại cười hỏi: “Lần này họ đến ở bao lâu?”
Hàn Tắc Thành đáp: “Sẽ không đi nữa, chiều nay tôi sẽ nộp đơn xin cho họ đi theo quân.”
Lương Trấn Hưng ngạc nhiên, sau đó cười mắng: “Cậu đúng là đã không ra tay thì thôi, chứ ra tay là làm lớn. Nhưng cũng tốt, vợ chồng vẫn nên sống cùng nhau. Ngày trước ở Tây Bắc không có điều kiện, giờ thì nên như vậy.”
Nói thêm vài câu nữa, ông trêu chọc Hàn Quả vài câu, thấy cậu bé cũng nghiêm nghị khó đùa giống hệt Hàn Tắc Thành, nhưng ông lại càng vui vẻ rời đi.
Họ nói chuyện không lớn tiếng, nhưng cũng đủ để vài người gần đó nghe thấy.
Nghe nói cô gái xinh đẹp giống như tiên nữ kia lại chính là người vợ ở quê của phó đoàn trưởng Hàn, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên đến rớt cả tròng mắt.
Nhưng rồi sau khi ngạc nhiên lại thấy cũng hợp lý, cô gái đẹp thế này, cũng chỉ có phó đoàn trưởng Hàn mới xứng đôi...
Một lát sau, vài binh sĩ trong đoàn của Hàn Tắc Thành cũng đến chào anh.
Nghe anh nói một cách nghiêm nghị như vậy, Tô Nhược lại nhớ đến những biểu cảm của những người kia khi nãy, không nhịn được mà bật cười.
Sau đó, cô còn cố gắng gật đầu thật nghiêm túc.
Giờ đây tâm trạng cô rất tốt.
Bởi vì nơi này hoàn toàn mới, không ai quen biết cô, cũng không cần lo lắng có người nhận ra điều gì bất thường về cô, nên cô có thể hoàn toàn là chính mình mà không phải để ý gì cả, điều đó khiến cô có cảm giác vô cùng thoải mái.
Còn Hàn Tắc Thành, khi nhìn nụ cười rực rỡ bất ngờ của cô, lại có chút bối rối.
Nụ cười tươi tắn, rạng ngời, xen lẫn một chút tinh nghịch, khiến anh có cảm giác như vừa nhìn thấy ánh nắng mùa xuân.
Anh hơi cứng ngắc quay đi, nói: “Được, vậy em và Quả Quả chuẩn bị đi nhé, chúng ta sẽ đi ăn.”
Khi họ đến nhà ăn thì đã qua giờ ăn, nên không còn nhiều người, nhưng vẫn có lác đác vài người.
Những người này khi thấy phó đoàn trưởng Hàn đưa một cô gái xinh đẹp và một đứa trẻ vào nhà ăn thì vô cùng ngạc nhiên.
Có vài người đã biết phó đoàn trưởng Hàn kết hôn ở quê, nhưng Hàn Tắc Thành giữ kín chuyện đời tư, chưa bao giờ nói về vợ con ở quê, cũng chưa bao giờ thấy vợ con anh đến thăm, nên mọi người bất ngờ khi thấy Tô Nhược và Hàn Quả, cũng không ai nghĩ đến chuyện cô là vợ anh.
Chủ yếu là vì Tô Nhược quá xinh đẹp, nhìn giống như một cô gái trẻ, khó mà nghĩ cô là mẹ của một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Thậm chí có vài người còn nghĩ thầm, không biết liệu có cách nào làm quen được không...
Nhưng khi nhìn thấy Hàn Tắc Thành, họ chỉ dám đứng tại chỗ chào hỏi, dù có tò mò đến đâu cũng không dám đến gần để hóng chuyện.
Đến khi một sĩ quan lớn tuổi bước tới, nhìn thấy Hàn Tắc Thành liền tiến lại, mỉm cười gật đầu với Tô Nhược và Hàn Quả rồi hỏi: “Tắc Thành, không phải nghe nói cậu về quê có việc sao? Sao giờ đã quay lại rồi? Hai người này là...?”
Hàn Tắc Thành liền giới thiệu: “Chính ủy, đây là vợ tôi, Tô Nhược, và con trai tôi, Hàn Quả.”
Anh lại giới thiệu với Tô Nhược: “A Nhược, đây là chính ủy của quân đoàn chúng ta, đồng chí Lương Trấn Hưng.”
Tô Nhược vội mỉm cười chào hỏi: “Chào chính ủy Lương.”
Rồi cô kéo Hàn Quả gọi chú Lương.
Lương Trấn Hưng vô cùng ngạc nhiên, “Ồ” một tiếng, nhìn Hàn Quả, đưa tay cụng tay với cậu, cười nói: “Con trai cậu à, lanh lợi quá.”
Rồi nhìn Hàn Tắc Thành, ông cười nói: “Cậu giấu vợ con kỹ thật đấy.”
Vợ đẹp
thế mà chẳng ai biết, cũng chưa bao giờ mang ảnh ra khoe.
Cũng chính vì điều này, thật ra không ít người đã đến dò hỏi chuyện hôn nhân của anh.
Dù đã nghe nói anh đã kết hôn ở quê nhưng vẫn có không ít người âm thầm hi vọng.
Hàn Tắc Thành liếc nhìn Tô Nhược.
Lương Trấn Hưng lại cười hỏi: “Lần này họ đến ở bao lâu?”
Hàn Tắc Thành đáp: “Sẽ không đi nữa, chiều nay tôi sẽ nộp đơn xin cho họ đi theo quân.”
Lương Trấn Hưng ngạc nhiên, sau đó cười mắng: “Cậu đúng là đã không ra tay thì thôi, chứ ra tay là làm lớn. Nhưng cũng tốt, vợ chồng vẫn nên sống cùng nhau. Ngày trước ở Tây Bắc không có điều kiện, giờ thì nên như vậy.”
Nói thêm vài câu nữa, ông trêu chọc Hàn Quả vài câu, thấy cậu bé cũng nghiêm nghị khó đùa giống hệt Hàn Tắc Thành, nhưng ông lại càng vui vẻ rời đi.
Họ nói chuyện không lớn tiếng, nhưng cũng đủ để vài người gần đó nghe thấy.
Nghe nói cô gái xinh đẹp giống như tiên nữ kia lại chính là người vợ ở quê của phó đoàn trưởng Hàn, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên đến rớt cả tròng mắt.
Nhưng rồi sau khi ngạc nhiên lại thấy cũng hợp lý, cô gái đẹp thế này, cũng chỉ có phó đoàn trưởng Hàn mới xứng đôi...
Một lát sau, vài binh sĩ trong đoàn của Hàn Tắc Thành cũng đến chào anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.