Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 8:
Đàm Diệp
13/11/2024
Nghe thấy anh nói chuyện, Tô Nhược ngước nhìn, nở nụ cười lễ phép: “Vâng, cảm ơn anh.”
Cô thực sự đói.
Dù còn lo lắng, nhưng cô biết dù chuyện gì đang xảy ra, trước mắt cô cần phải ăn để lấy lại sức.
Hàn Tắc Thành không ngờ cô lại cười với anh.
Từ lúc quen cô đến nay, cô rất hiếm khi cười.
Anh biết cô xinh đẹp, nhưng không ngờ khi cười, cô lại toát lên vẻ dịu dàng và rạng rỡ đến vậy, như ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ.
Anh ngẩn ra một chút, rồi sắc mặt càng dịu đi, quay người ra ngoài.
Khi ra đến cửa, anh nghe tiếng cô yếu ớt: “Anh, tôi đang thấy không khỏe, đầu cũng đau, nên tạm thời không muốn gặp ai. Nếu có ai muốn vào, anh có thể giúp tôi từ chối được không? Đợi tôi đỡ hơn rồi hẵng gặp.”
Bước chân của Hàn Tắc Thành khựng lại.
Thực ra, cô chỉ muốn che giấu sự bối rối của mình.
Nhưng anh lại hiểu lầm.
Anh nghĩ đến những lời trách móc của mẹ và ánh mắt của mọi người trong gia đình từ khi anh về, có lẽ cô đã phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian qua. Một cảm giác đau xót dâng lên trong lòng anh, nhưng nghĩ đến việc cô luôn lạnh nhạt với anh và sắp sửa rời xa anh mãi mãi, anh lại cảm thấy nghẹn ngào, nhưng sau khi dừng lại một lát, anh đáp “Được,” rồi bước ra ngoài.
Khi người đàn ông ra ngoài, Tô Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Cô nắm tay cậu bé, ngước lên nhìn quanh căn phòng.
Căn phòng được bày biện đơn giản, có một tủ gỗ quét sơn đỏ, một giá sách, một chiếc bàn đặt lộn xộn vài món đồ. Sau khi quan sát kỹ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ… bên ngoài không phải là dãy nhà cao tầng, cũng không phải con phố quen thuộc, mà là một cảnh đồng mênh mông trải dài sau những hàng cây.
Đây rốt cuộc là đâu?
“Mẹ, mẹ còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
Giọng nói ngây thơ của cậu bé vang lên.
Tô Nhược thu lại ánh mắt, nhìn cậu bé, lắc đầu cười: “Không, mẹ ổn.”
Cô đưa tay xoa đầu cậu, hỏi: “Hai hôm nay con có ăn uống đầy đủ không?”
“Dạ có.”
Thực ra là không. Mẹ cậu bệnh, làm sao cậu có tâm trạng mà ăn uống?
“Có ai bắt nạt con không?”
“Ai dám?”
Cậu bé siết nắm đấm, hếch cằm lên đáp: “Ai dám bắt nạt con, con sẽ đánh người đó!”
Tô Nhược:... Đứa trẻ này, tay chân còn yếu mà đã dám nói mạnh mồm thế!
Cô từ tốn trò chuyện với cậu bé, tuy chỉ là những câu chuyện thường ngày, nhưng lại giúp cô
thu thập được ít thông tin và thấy lòng mình dần ổn định hơn.
Hàn Tắc Thành nhanh chóng quay lại, mang theo một bát cháo trắng.
Tô Nhược không khách sáo, dù không dễ chịu lắm, cô vẫn cố ăn một chút để lấy lại sức, cũng đút vài thìa cho cậu bé, chẳng mấy chốc bát cháo đã vơi đi.
Hàn Tắc Thành đưa bát cho cậu bé, nói: “Quả Quả, con mang bát ra bếp, rồi ra ngoài chơi một lát, ba muốn nói chuyện với mẹ con.”
Tô Nhược thầm nghĩ, thì ra cậu bé tên là Quả Quả.
Hàn Quả có vẻ luyến tiếc, nhìn mẹ đầy lưu luyến.
Nghe lời người đàn ông, Tô Nhược lại căng thẳng, nhưng cô biết mình phải đối mặt với chuyện này, nên mỉm cười dịu dàng với cậu bé: “Chút nữa con quay lại, được không?”
Cậu bé vui vẻ gật đầu, bưng bát ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô.
Tô Nhược cúi đầu, hít sâu một hơi.
Ánh mắt của anh ta sắc như dao, như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.
Tô Nhược giữ im lặng.
Cô thực sự đói.
Dù còn lo lắng, nhưng cô biết dù chuyện gì đang xảy ra, trước mắt cô cần phải ăn để lấy lại sức.
Hàn Tắc Thành không ngờ cô lại cười với anh.
Từ lúc quen cô đến nay, cô rất hiếm khi cười.
Anh biết cô xinh đẹp, nhưng không ngờ khi cười, cô lại toát lên vẻ dịu dàng và rạng rỡ đến vậy, như ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ.
Anh ngẩn ra một chút, rồi sắc mặt càng dịu đi, quay người ra ngoài.
Khi ra đến cửa, anh nghe tiếng cô yếu ớt: “Anh, tôi đang thấy không khỏe, đầu cũng đau, nên tạm thời không muốn gặp ai. Nếu có ai muốn vào, anh có thể giúp tôi từ chối được không? Đợi tôi đỡ hơn rồi hẵng gặp.”
Bước chân của Hàn Tắc Thành khựng lại.
Thực ra, cô chỉ muốn che giấu sự bối rối của mình.
Nhưng anh lại hiểu lầm.
Anh nghĩ đến những lời trách móc của mẹ và ánh mắt của mọi người trong gia đình từ khi anh về, có lẽ cô đã phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian qua. Một cảm giác đau xót dâng lên trong lòng anh, nhưng nghĩ đến việc cô luôn lạnh nhạt với anh và sắp sửa rời xa anh mãi mãi, anh lại cảm thấy nghẹn ngào, nhưng sau khi dừng lại một lát, anh đáp “Được,” rồi bước ra ngoài.
Khi người đàn ông ra ngoài, Tô Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Cô nắm tay cậu bé, ngước lên nhìn quanh căn phòng.
Căn phòng được bày biện đơn giản, có một tủ gỗ quét sơn đỏ, một giá sách, một chiếc bàn đặt lộn xộn vài món đồ. Sau khi quan sát kỹ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ… bên ngoài không phải là dãy nhà cao tầng, cũng không phải con phố quen thuộc, mà là một cảnh đồng mênh mông trải dài sau những hàng cây.
Đây rốt cuộc là đâu?
“Mẹ, mẹ còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
Giọng nói ngây thơ của cậu bé vang lên.
Tô Nhược thu lại ánh mắt, nhìn cậu bé, lắc đầu cười: “Không, mẹ ổn.”
Cô đưa tay xoa đầu cậu, hỏi: “Hai hôm nay con có ăn uống đầy đủ không?”
“Dạ có.”
Thực ra là không. Mẹ cậu bệnh, làm sao cậu có tâm trạng mà ăn uống?
“Có ai bắt nạt con không?”
“Ai dám?”
Cậu bé siết nắm đấm, hếch cằm lên đáp: “Ai dám bắt nạt con, con sẽ đánh người đó!”
Tô Nhược:... Đứa trẻ này, tay chân còn yếu mà đã dám nói mạnh mồm thế!
Cô từ tốn trò chuyện với cậu bé, tuy chỉ là những câu chuyện thường ngày, nhưng lại giúp cô
thu thập được ít thông tin và thấy lòng mình dần ổn định hơn.
Hàn Tắc Thành nhanh chóng quay lại, mang theo một bát cháo trắng.
Tô Nhược không khách sáo, dù không dễ chịu lắm, cô vẫn cố ăn một chút để lấy lại sức, cũng đút vài thìa cho cậu bé, chẳng mấy chốc bát cháo đã vơi đi.
Hàn Tắc Thành đưa bát cho cậu bé, nói: “Quả Quả, con mang bát ra bếp, rồi ra ngoài chơi một lát, ba muốn nói chuyện với mẹ con.”
Tô Nhược thầm nghĩ, thì ra cậu bé tên là Quả Quả.
Hàn Quả có vẻ luyến tiếc, nhìn mẹ đầy lưu luyến.
Nghe lời người đàn ông, Tô Nhược lại căng thẳng, nhưng cô biết mình phải đối mặt với chuyện này, nên mỉm cười dịu dàng với cậu bé: “Chút nữa con quay lại, được không?”
Cậu bé vui vẻ gật đầu, bưng bát ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô.
Tô Nhược cúi đầu, hít sâu một hơi.
Ánh mắt của anh ta sắc như dao, như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.
Tô Nhược giữ im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.