[Thập Niên 70] Quân Thiếu Lạnh Lùng Bị Cô Vợ Tinh Quái Thu Phục
Chương 1: Xuyên Không Về Năm 1973 - 1
Đào Tam Nguyệt
01/11/2024
Mùa hè năm 1973, sấm chớp rền vang, mây đen vần vũ như muốn trút xuống một cơn mưa giông dữ dội.
Trong phòng bệnh của bệnh viện Quân khu Kinh Thị, Khương Tri Tri cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, lặng nghe cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ bên ngoài phòng khách. Có vẻ như họ cũng chẳng có ý định hạ thấp giọng.
"Mẹ, con lớn lên ở nông thôn, khổ cực gì cũng từng trải qua, nên lần xuống nông thôn này cứ để con đi. Chắc chắn Tri Tri không chịu được khổ cực ở nông thôn đâu, con bé làm vậy là vì sợ hãi thôi."
"Không được, con là con gái ruột của chúng ta, những năm qua con đã phải chịu đựng đủ rồi! Lần này phải là Khương Tri Tri đi! Nó đã sống dưới thân phận của con, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp bao nhiêu năm nay, xuống nông thôn là lẽ đương nhiên."
"Mẹ, con nói thật lòng, con muốn xuống nông thôn, không muốn gả cho Chu Tây Dã. Khương Tri Tri không muốn xuống nông thôn, lại muốn gả cho Chu Tây Dã, chẳng phải là vừa hay sao?"
"Hơn nữa, lần này xuống nông thôn, ba cũng nói rồi, cách nhà mình cũng không xa, ba mẹ có thể đến thăm con bất cứ lúc nào. Bây giờ chính sách cũng nới lỏng hơn nhiều, xuống nông thôn cũng không còn khổ cực như trước nữa."
"Chuyện này... để mẹ bàn bạc lại với ba con. Chu Tây Dã xuất sắc như vậy, ngoại hình, năng lực đều hơn người..."
"Mẹ, con biết, con đã nhìn thấy ảnh của anh cả Chu Tây Dã, anh ấy là người tốt... nhưng mà mẹ, Khương Tri Tri tự tử, con đã nhìn thấy mẹ khóc, con không muốn để ba mẹ phải khó xử."
"Hơn nữa, con cũng không muốn sống dưới sự che chở của ba mẹ, con cảm thấy mình có năng lực, có thể dựa vào lao động và nỗ lực của bản thân để tạo dựng một tương lai tươi sáng!"
Khương Tri Tri đưa tay sờ lên cánh tay phải đang bó thạch cao, rồi lại sờ lên cổ tay được quấn băng dày, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.
Ai ngờ được, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, cô gặp tai nạn bất ngờ, tưởng chừng đã chết, nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện mình xuyên không vào năm 1973, nhập vào thân xác của một cô gái cũng tên là Khương Tri Tri.
Nguyên chủ và Tôn Hiểu Nguyệt - người đang nói chuyện bên ngoài - bị tráo đổi từ nhỏ. Năm đó, mẹ ruột của nguyên chủ thấy gia đình họ Khương ở cùng phòng bệnh có điều kiện tốt, nên đã đánh tráo con. Trước khi chết, bà ấy lương tâm trỗi dậy, mang Tôn Hiểu Nguyệt đến Kinh Thị nhận thân.
Vợ chồng Khương Chấn Hoa nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Tống Vãn Anh của Tôn Hiểu Nguyệt, không chút nghi ngờ, vừa áy náy vừa đau lòng mà nhận con. Còn mẹ ruột của nguyên chủ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng gia đình đoàn tụ, đã yên tâm nhắm mắt xuôi tay trong bệnh viện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong phòng bệnh của bệnh viện Quân khu Kinh Thị, Khương Tri Tri cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, lặng nghe cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ bên ngoài phòng khách. Có vẻ như họ cũng chẳng có ý định hạ thấp giọng.
"Mẹ, con lớn lên ở nông thôn, khổ cực gì cũng từng trải qua, nên lần xuống nông thôn này cứ để con đi. Chắc chắn Tri Tri không chịu được khổ cực ở nông thôn đâu, con bé làm vậy là vì sợ hãi thôi."
"Không được, con là con gái ruột của chúng ta, những năm qua con đã phải chịu đựng đủ rồi! Lần này phải là Khương Tri Tri đi! Nó đã sống dưới thân phận của con, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp bao nhiêu năm nay, xuống nông thôn là lẽ đương nhiên."
"Mẹ, con nói thật lòng, con muốn xuống nông thôn, không muốn gả cho Chu Tây Dã. Khương Tri Tri không muốn xuống nông thôn, lại muốn gả cho Chu Tây Dã, chẳng phải là vừa hay sao?"
"Hơn nữa, lần này xuống nông thôn, ba cũng nói rồi, cách nhà mình cũng không xa, ba mẹ có thể đến thăm con bất cứ lúc nào. Bây giờ chính sách cũng nới lỏng hơn nhiều, xuống nông thôn cũng không còn khổ cực như trước nữa."
"Chuyện này... để mẹ bàn bạc lại với ba con. Chu Tây Dã xuất sắc như vậy, ngoại hình, năng lực đều hơn người..."
"Mẹ, con biết, con đã nhìn thấy ảnh của anh cả Chu Tây Dã, anh ấy là người tốt... nhưng mà mẹ, Khương Tri Tri tự tử, con đã nhìn thấy mẹ khóc, con không muốn để ba mẹ phải khó xử."
"Hơn nữa, con cũng không muốn sống dưới sự che chở của ba mẹ, con cảm thấy mình có năng lực, có thể dựa vào lao động và nỗ lực của bản thân để tạo dựng một tương lai tươi sáng!"
Khương Tri Tri đưa tay sờ lên cánh tay phải đang bó thạch cao, rồi lại sờ lên cổ tay được quấn băng dày, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.
Ai ngờ được, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, cô gặp tai nạn bất ngờ, tưởng chừng đã chết, nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện mình xuyên không vào năm 1973, nhập vào thân xác của một cô gái cũng tên là Khương Tri Tri.
Nguyên chủ và Tôn Hiểu Nguyệt - người đang nói chuyện bên ngoài - bị tráo đổi từ nhỏ. Năm đó, mẹ ruột của nguyên chủ thấy gia đình họ Khương ở cùng phòng bệnh có điều kiện tốt, nên đã đánh tráo con. Trước khi chết, bà ấy lương tâm trỗi dậy, mang Tôn Hiểu Nguyệt đến Kinh Thị nhận thân.
Vợ chồng Khương Chấn Hoa nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Tống Vãn Anh của Tôn Hiểu Nguyệt, không chút nghi ngờ, vừa áy náy vừa đau lòng mà nhận con. Còn mẹ ruột của nguyên chủ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng gia đình đoàn tụ, đã yên tâm nhắm mắt xuôi tay trong bệnh viện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.