Thập Niên 70: Quay Về Được Người Đàn Ông Mạnh Mẽ Cưng Chiều
Chương 1: Ngoan Một Chút, Chị Thương Em
Mộc Thập Nguyệt
24/04/2024
Ừm......
Trì Kiểu Kiểu bị tiếng ngâm nga dịu dàng chính mình phát ra đánh thức.
Đầu óc choáng váng, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể dâng lên một cảm giác tê dại chua xót khó tả.
Giống như bị ném vào lò lửa, cả người nóng bỏng.
Cô giờ phút này đang ngồi, dưới tay là một mảnh cơ ngực màu đồng cổ, tinh tráng rắn chắc, đi xuống là tám khối rõ ràng rõ ràng cơ bụng, đường nhân ngư đi vào chỗ sâu...
Trong lòng Trì Kiểu Kiểu cả kinh, không phải cô và tang thi vương đồng quy vu tận trong vụ nổ sao?
Bây giờ là lên thế giới Cực Lạc?
Ông trời thấy cô độc thân từ bụng mẹ hơn hai mươi năm, không có lý luận không có thực tiễn, cho nên sau khi chết phát phúc lợi, đưa một đêm xuân mộng đẹp cho cô?
Đầu óc Trì Kiểu Kiểu choáng váng, cố gắng vén mí mắt nặng nề lên quan sát môi trường xung quanh.
Nào có thế giới Cực Lạc đơn sơ rách nát như vậy chứ!
Giống như niên đại sáu bảy mươi thế kỷ trước vậy, tường gạch đỏ, bàn gỗ ghế gỗ cũ kỹ, trên bàn còn đặt hộp cơm bằng nhôm...
"Xuống khỏi người tôi!"
Người đàn ông ngồi dưới cô mở miệng.
Giọng nói khàn khàn nổi giận, con ngươi thâm thúy u ám bắn ra ý lạnh vô tận.
Trì Kiểu Kiểu theo bản năng nhìn chằm chằm vào mặt anh hai giây.
Đôi mắt phượng đen kịt dưới lông mày sắc bén vừa lạnh vừa nặng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, trên cằm có râu xanh, hai má ửng hồng, trong phẫn nộ lại kẹp vài phần xấu hổ.
Thật mạnh mẽ, thật đẹp trai!
Cô không nói hai lời, ôm mặt anh hôn xuống.
“Em ngoan chút, chị thương em...”
Mặc kệ!
Chết cũng đã chết, mộng đẹp lúc lâm chung còn không để cô vui vẻ sao?
Xem như ông trời có chút lương tâm, phát một anh đẹp trai da đồng phù hợp thẩm mỹ của cô, cô không có lý do từ chối, đương nhiên là muốn ăn sạch sẽ anh.
“A, cô......”
Người đàn ông rên rỉ.
Trì Kiểu Kiểu ỷ vào nằm mơ, tùy ý làm bậy.
Không biết có phải sức lực của cô quá lớn hay không, người đàn ông bị cô đè ép, giãy dụa rất vất vả.
Hơn nữa, hình như chân anh không thể cử động.
Một giấc mộng mà thôi, Trì Kiểu Kiểu không quá để ý, chống lên cơ bụng kiên cố nóng bỏng của người đàn ông, tiếp tục dựa theo tiết tấu mình thích.
……
Không biết qua bao lâu, Trì Kiểu Kiểu cực kỳ mệt mỏi, xoay người ngã xuống giường.
Vừa nhắm mắt lại, một đoạn ký ức lớn tràn vào trong đầu, đau đớn kịch liệt làm cho cô thanh tỉnh, cũng biết tình cảnh của mình.
Cô đã chết, lại xuyên qua.
Xuyên tới Hoa quốc năm 1976, trên người một thôn cô đen mập.
Đây là một niên đại ba năm mới ba năm cũ, khâu vá bổ sung lại ba năm, đi đâu cũng phải có thư giới thiệu, làm gì cũng phải có phiếu.
Nguyên chủ cũng tên Trì Kiểu Kiểu, khi sinh ra bị ôm nhầm, mười tám năm trước nuôi ở trong thành, ba tháng trước, cha mẹ nuôi trong thành tìm thiên kim thật về, đưa nguyên chủ về thôn Đào Nguyên.
Bởi vì bộ dạng vừa đen vừa béo, gian hoạt dã man, thường xuyên trộm đồ, còn động tay động chân với đàn ông trẻ tuổi thanh tú đẹp trai, bị cả thôn chán ghét.
Nguyên chủ có một chị họ, bộ dạng xinh đẹp từng đọc sách, kết hôn với doanh trưởng trung đoàn 1 hải quân lục chiến Cố Tranh, ngày cưới ngay tháng sau. Nhưng lúc Cố Tranh xuyên qua bãi mìn, một chân bị nổ phế đi, chị họ hối hôn, trong nhà lại luyến tiếc trả tiền sính lễ một trăm đồng kia, nên nghĩ ra một chiêu sai --
Bỏ thuốc với nguyên chủ và Cố Tranh, chờ sau khi hai người thành công, dẫn theo người đến bắt gian, để nguyên chủ gả thay.
Cố Tranh nằm trên giường dưỡng thương, sau khi uống thuốc không thể phản kháng, bị nguyên chủ nhào tới.
Trong quá trình không biết xảy ra chuyện gì, bên trong đổi thành Trì Kiểu Kiểu tới từ tận thế, còn biết trước chuyện phát triển tiếp theo.
Hai người bị bắt gian tại giường, Cố Tranh căm hận nguyên chủ, lại vì trách nhiệm kết hôn với cô, vết thương lành lại thành người què, trở về bộ đội làm công tác văn phòng, mỗi tháng ngoại trừ phí sinh hoạt, ngay cả phong thư cũng không gửi về.
Trì Kiểu Kiểu bị tiếng ngâm nga dịu dàng chính mình phát ra đánh thức.
Đầu óc choáng váng, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể dâng lên một cảm giác tê dại chua xót khó tả.
Giống như bị ném vào lò lửa, cả người nóng bỏng.
Cô giờ phút này đang ngồi, dưới tay là một mảnh cơ ngực màu đồng cổ, tinh tráng rắn chắc, đi xuống là tám khối rõ ràng rõ ràng cơ bụng, đường nhân ngư đi vào chỗ sâu...
Trong lòng Trì Kiểu Kiểu cả kinh, không phải cô và tang thi vương đồng quy vu tận trong vụ nổ sao?
Bây giờ là lên thế giới Cực Lạc?
Ông trời thấy cô độc thân từ bụng mẹ hơn hai mươi năm, không có lý luận không có thực tiễn, cho nên sau khi chết phát phúc lợi, đưa một đêm xuân mộng đẹp cho cô?
Đầu óc Trì Kiểu Kiểu choáng váng, cố gắng vén mí mắt nặng nề lên quan sát môi trường xung quanh.
Nào có thế giới Cực Lạc đơn sơ rách nát như vậy chứ!
Giống như niên đại sáu bảy mươi thế kỷ trước vậy, tường gạch đỏ, bàn gỗ ghế gỗ cũ kỹ, trên bàn còn đặt hộp cơm bằng nhôm...
"Xuống khỏi người tôi!"
Người đàn ông ngồi dưới cô mở miệng.
Giọng nói khàn khàn nổi giận, con ngươi thâm thúy u ám bắn ra ý lạnh vô tận.
Trì Kiểu Kiểu theo bản năng nhìn chằm chằm vào mặt anh hai giây.
Đôi mắt phượng đen kịt dưới lông mày sắc bén vừa lạnh vừa nặng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, trên cằm có râu xanh, hai má ửng hồng, trong phẫn nộ lại kẹp vài phần xấu hổ.
Thật mạnh mẽ, thật đẹp trai!
Cô không nói hai lời, ôm mặt anh hôn xuống.
“Em ngoan chút, chị thương em...”
Mặc kệ!
Chết cũng đã chết, mộng đẹp lúc lâm chung còn không để cô vui vẻ sao?
Xem như ông trời có chút lương tâm, phát một anh đẹp trai da đồng phù hợp thẩm mỹ của cô, cô không có lý do từ chối, đương nhiên là muốn ăn sạch sẽ anh.
“A, cô......”
Người đàn ông rên rỉ.
Trì Kiểu Kiểu ỷ vào nằm mơ, tùy ý làm bậy.
Không biết có phải sức lực của cô quá lớn hay không, người đàn ông bị cô đè ép, giãy dụa rất vất vả.
Hơn nữa, hình như chân anh không thể cử động.
Một giấc mộng mà thôi, Trì Kiểu Kiểu không quá để ý, chống lên cơ bụng kiên cố nóng bỏng của người đàn ông, tiếp tục dựa theo tiết tấu mình thích.
……
Không biết qua bao lâu, Trì Kiểu Kiểu cực kỳ mệt mỏi, xoay người ngã xuống giường.
Vừa nhắm mắt lại, một đoạn ký ức lớn tràn vào trong đầu, đau đớn kịch liệt làm cho cô thanh tỉnh, cũng biết tình cảnh của mình.
Cô đã chết, lại xuyên qua.
Xuyên tới Hoa quốc năm 1976, trên người một thôn cô đen mập.
Đây là một niên đại ba năm mới ba năm cũ, khâu vá bổ sung lại ba năm, đi đâu cũng phải có thư giới thiệu, làm gì cũng phải có phiếu.
Nguyên chủ cũng tên Trì Kiểu Kiểu, khi sinh ra bị ôm nhầm, mười tám năm trước nuôi ở trong thành, ba tháng trước, cha mẹ nuôi trong thành tìm thiên kim thật về, đưa nguyên chủ về thôn Đào Nguyên.
Bởi vì bộ dạng vừa đen vừa béo, gian hoạt dã man, thường xuyên trộm đồ, còn động tay động chân với đàn ông trẻ tuổi thanh tú đẹp trai, bị cả thôn chán ghét.
Nguyên chủ có một chị họ, bộ dạng xinh đẹp từng đọc sách, kết hôn với doanh trưởng trung đoàn 1 hải quân lục chiến Cố Tranh, ngày cưới ngay tháng sau. Nhưng lúc Cố Tranh xuyên qua bãi mìn, một chân bị nổ phế đi, chị họ hối hôn, trong nhà lại luyến tiếc trả tiền sính lễ một trăm đồng kia, nên nghĩ ra một chiêu sai --
Bỏ thuốc với nguyên chủ và Cố Tranh, chờ sau khi hai người thành công, dẫn theo người đến bắt gian, để nguyên chủ gả thay.
Cố Tranh nằm trên giường dưỡng thương, sau khi uống thuốc không thể phản kháng, bị nguyên chủ nhào tới.
Trong quá trình không biết xảy ra chuyện gì, bên trong đổi thành Trì Kiểu Kiểu tới từ tận thế, còn biết trước chuyện phát triển tiếp theo.
Hai người bị bắt gian tại giường, Cố Tranh căm hận nguyên chủ, lại vì trách nhiệm kết hôn với cô, vết thương lành lại thành người què, trở về bộ đội làm công tác văn phòng, mỗi tháng ngoại trừ phí sinh hoạt, ngay cả phong thư cũng không gửi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.