Chương 3: Xuyên Sách 3
Lão Hồ Thập Bát
30/06/2024
Nếu như không bị người mù quáng kia xen vào thì cuộc đời cô ấy hẳn là cơm no áo ấm, bình an vui vẻ.
Thanh Âm lại thở dài, người mù quáng đúng thật là hại người hại mình!
Nghe thấy tiếng thở dài, tiếng khóc nức nở vốn dĩ bị Lâm Tố Phân kìm nén, đột nhiên biến thành tiếng gào khóc.
Vốn dĩ trời đã sáng, mấy nhà trong khu tập thể đã thức dậy từ sớm, người thì rửa mặt, người thì đánh răng, người thì nấu cơm sáng, vô cùng náo nhiệt, nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tố Phân, mọi người chỉ âm thầm thở dài.
"Nhà họ Thanh đúng là số khổ, ông cụ mới mất năm ngoái, năm nay con trai cả cũng mất."
"Hai trụ cột gia đình đều không còn, chỉ còn lại một đám phụ nữ, sau này phải làm sao đây?"
"Lúc trước, khi Thanh Dương còn sống, mấy người phụ nữ trong nhà bọn họ không cần động vào nước lạnh, anh ấy làm hết mọi việc."
Tuy rằng Thanh Dương không kế thừa được bao nhiêu y thuật của ông cụ, chỉ có thể miễn cưỡng làm bác sĩ ở trạm y tế và xử lý một số bệnh vặt, nhưng ông là người đàn ông tốt nổi tiếng trong khu tập thể số 16 ngõ Hoa Mai.
Biết nấu ăn, biết làm việc nhà, biết yêu thương vợ con, Lâm Tố Phân gả cho ông nhiều năm như vậy, ngay cả quần áo cũng chưa giặt mấy lần.
Đáng tiếc, “đàn ông tốt" như vậy đã qua đời trong một vụ tai nạn cách đây mấy ngày, để lại vợ và còn gái, còn có cô em gái Thanh Âm nhỏ hơn con gái ông sáu tuổi.
Giữa những tiếng bàn tán xì xào của mọi người, Thanh Âm không nằm được nữa đành bò dậy, mặc áo bông vào, bê chậu rửa mặt và khăn từ phòng ngoài ra ngoài rửa mặt.
Buổi sáng đầu xuân, khí lạnh bức người, lại thêm gió thổi, Thanh Âm bị lạnh đến mức run rẩy. Nhớ lại trước kia, cô là một người cuồng công việc, vì sự nghiệp mà có thể thức ba ngày ba đêm, dậy sớm đúng giờ chỉ là chuyện thường ngày, mùa đông lạnh mùa hè nóng tính thì là gì.
Quả nhiên, sau khi xuyên sách, ngay cả thể chất cũng không giống nhau.
"Ồ, Thanh Âm dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm một lúc?" Dì Triệu, người có giọng nói lớn nhất khu tập thể đau lòng nói.
"Ngủ không được, nên dậy luôn ạ."
"Haiz, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ đành nghĩ thoáng một chút, may mà cháu cũng sắp tốt nghiệp cấp ba rồi."
Thanh Âm ngẩn người, sau đó mới nhớ ra, nguyên chủ vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi, hiện tại đang là học kỳ hai lớp 12, phải ba tháng nữa mới tốt nghiệp cấp ba.
Có người huých khuỷu tay vào dì Triệu, nháy mắt, tốt nghiệp cấp ba cái gì, hiện tại tình hình nhà họ Thanh như vậy, lấy đâu ra tiền học cấp ba?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thanh Âm lại thở dài, người mù quáng đúng thật là hại người hại mình!
Nghe thấy tiếng thở dài, tiếng khóc nức nở vốn dĩ bị Lâm Tố Phân kìm nén, đột nhiên biến thành tiếng gào khóc.
Vốn dĩ trời đã sáng, mấy nhà trong khu tập thể đã thức dậy từ sớm, người thì rửa mặt, người thì đánh răng, người thì nấu cơm sáng, vô cùng náo nhiệt, nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tố Phân, mọi người chỉ âm thầm thở dài.
"Nhà họ Thanh đúng là số khổ, ông cụ mới mất năm ngoái, năm nay con trai cả cũng mất."
"Hai trụ cột gia đình đều không còn, chỉ còn lại một đám phụ nữ, sau này phải làm sao đây?"
"Lúc trước, khi Thanh Dương còn sống, mấy người phụ nữ trong nhà bọn họ không cần động vào nước lạnh, anh ấy làm hết mọi việc."
Tuy rằng Thanh Dương không kế thừa được bao nhiêu y thuật của ông cụ, chỉ có thể miễn cưỡng làm bác sĩ ở trạm y tế và xử lý một số bệnh vặt, nhưng ông là người đàn ông tốt nổi tiếng trong khu tập thể số 16 ngõ Hoa Mai.
Biết nấu ăn, biết làm việc nhà, biết yêu thương vợ con, Lâm Tố Phân gả cho ông nhiều năm như vậy, ngay cả quần áo cũng chưa giặt mấy lần.
Đáng tiếc, “đàn ông tốt" như vậy đã qua đời trong một vụ tai nạn cách đây mấy ngày, để lại vợ và còn gái, còn có cô em gái Thanh Âm nhỏ hơn con gái ông sáu tuổi.
Giữa những tiếng bàn tán xì xào của mọi người, Thanh Âm không nằm được nữa đành bò dậy, mặc áo bông vào, bê chậu rửa mặt và khăn từ phòng ngoài ra ngoài rửa mặt.
Buổi sáng đầu xuân, khí lạnh bức người, lại thêm gió thổi, Thanh Âm bị lạnh đến mức run rẩy. Nhớ lại trước kia, cô là một người cuồng công việc, vì sự nghiệp mà có thể thức ba ngày ba đêm, dậy sớm đúng giờ chỉ là chuyện thường ngày, mùa đông lạnh mùa hè nóng tính thì là gì.
Quả nhiên, sau khi xuyên sách, ngay cả thể chất cũng không giống nhau.
"Ồ, Thanh Âm dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm một lúc?" Dì Triệu, người có giọng nói lớn nhất khu tập thể đau lòng nói.
"Ngủ không được, nên dậy luôn ạ."
"Haiz, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ đành nghĩ thoáng một chút, may mà cháu cũng sắp tốt nghiệp cấp ba rồi."
Thanh Âm ngẩn người, sau đó mới nhớ ra, nguyên chủ vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi, hiện tại đang là học kỳ hai lớp 12, phải ba tháng nữa mới tốt nghiệp cấp ba.
Có người huých khuỷu tay vào dì Triệu, nháy mắt, tốt nghiệp cấp ba cái gì, hiện tại tình hình nhà họ Thanh như vậy, lấy đâu ra tiền học cấp ba?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.