[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Chương 20: Bánh Trứng Gà Non (5)
Nữ vương không ở nhà
15/01/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Diệu Đường chính là một người cà lơ phất phơ, lúc còn nhỏ được gọi một tiếng đại gia, lúc gọi ra tiếng “đại gia” này, chữ “gia” còn phải nghiến răng thật chặt, thật chặt, như thế thì mùi vị của sự trêu tức và mỉa mai liền xuất hiện.
Vị đại gia này sau khi lấy vợ rồi vẫn cứ ngựa quen đường cũ ăn chơi lêu lổng, mỗi tháng chỉ kiếm được một số tiền ít ỏi cũng mang hết đi để hút thuốc. mấy năm nay lúc nào cũng phải để hai người chị giúp đỡ cho.
Trần Thuý Nguyệt là thợ may của một xưởng may, Cố Thuấn Hoa còn nhớ rằng, năm đó Trần Thuý Nguyệt làm việc rất tốt, được đánh giá là nữ công nhân tiên tiến, xưởng may thưởng cho bà phiếu sữa, có thể đổi được hai phần sữa.
Thời kỳ những năm sáu mươi đó, cuộc sống của mọi người gian khổ biết bao, phiếu sữa lại càng khó mà có được, đặc biệt là những người sống trong khu phức hợp lớn giống như bọn họ, cũng chính là chỉ có những đứa trẻ rất nhỏ mới nỡ đổi sữa bò cho.
Cố Thuấn Hoa biết được gia đình mình sắp đổi sữa, vui mừng không chịu nổi, ở trong ngõ nhỏ nhảy nhót đầy vui sướng, chạy đi khắp nơi khoe với bạn bè rằng mình cũng có thể uống sữa rồi. Thế nhưng ai mà biết được, đợi đến khi giấy chứng nhận cấp sữa được phát xuống, lấy sữa về, thì lại là một phần cho em trai Dược Hoa, một phần thì lại trực tiếp cho Trần Lộ.
Về sau nhìn thấy Trần Lộ vung vẩy hai bím tóc tết cầm theo giấy chứng nhận cấp sữa đi lấy sữa, nhìn thấy được con dấu mỏ đỏ thẫm ở trên tờ giấy chứng nhận cấp sữa kia, Cố Thuấn Hoa trực tiếp rơi nước mắt.
Trần Thúy Nguyệt mẹ cô nói, Trần Lộ còn nhỏ, sức khỏe của Trần Lộ yếu, con lớn rồi, con không cần phải uống nữa.
Thế nhưng Cố Thuấn Hoa cũng chỉ lớn hơn Trần Lộ có ba tháng.
Kỳ thật Cố Thuấn Hoa hận ba tháng này chết đi được.
Cô lớn hơn em trai Dược Hoa hai tuổi, mọi thứ đều nhường nhịn, sữa bò cho Dược Hoa uống, cô có thể hiểu được, dù có thế nào thì cũng là con cái nhà mình, thế nhưng phải nhường cho Trần Lộ uống, thì tính là cái gì chứ?
Nhưng mà tính tình của Trần Thúy Nguyệt chính là như vậy, bà cả đời này yêu thương em trai, kính sợ em trai, cho rằng đó là người ở bên nhà mẹ đẻ của bà, bà không thể để cho bên nhà mẹ đẻ nói ra rằng bà không phải người trong nhà.
Thế cho nên sau khi lớn lên, sau khi anh trai của Cố Thuấn Hoa là Cố Chấn Hoa đi xuống nông thôn, vốn dĩ cả gia đình có một người xuống nông thôn, Cố Thuấn Hoa không tội gì mà phải đi xuống nông thôn nữa, thế nhưng Trần Lộ cũng phải xuống, nhà cô ta chỉ có mỗi một mình cô ta. Trần Thúy Nguyệt mẹ của Cố Thuấn Hoa sợ rằng Trần Lộ sức khỏe yếu ớt không được ăn ngon không tiêu được, liền bảo cô thay Trần Lộ đi cho đủ số người xuống nông thôn.
Cố Thuấn Hoa không muốn xuống nông thôn, vừa đúng lúc này binh đoàn Nội Mông đang tuyển người, cô liền thay đổi danh ngạch của đoàn đi xuống nông thôn này đi qua binh đoàn Nội Mông.
Lúc còn chưa lĩnh ngộ ra được tất cả mọi chuyện trước đây, Cố Thuấn Hoa sống vô cùng vô tri vô giác, trong lòng cô cảm thấy ấm ức, thế nhưng đại đa số thời gian không suy nghĩ cẩn thận, rất khó hiểu, cứ để nó miễn cưỡng qua đi như vậy.
Thế nhưng hiện tại, cô đã giác ngộ ra rồi, nghĩ tới những việc này, trong lòng rõ như gương sáng vậy, cô không muốn nhường nhịn.
Không muốn phải nhường sữa bò thời thơ ấu, không muốn phải nhường cơ hội được ở lại trong thành phố, lại càng không muốn nhường con trai con gái và chồng của mình!
Sữa bò thời thơ ấu cô không thể đòi lại được nữa, con đường về nông thôn cô cũng đã đi qua rồi, người chồng muốn phát triển tình yêu với người khác kia cô cũng không hẳn có thể có được, thế nhưng con trai con gái, cô vẫn có thể bảo vệ được.
Sau khi Trần Lộ đi vào, đương nhiên là có hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cô ta liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, cô ta đi đến bên cạnh Cố Thuấn Hoa: “Chị, chị quay về mà sao không nói lấy một lời nào vậy, em dù sao cũng rất rảnh rỗi, không có việc gì làm, có thể đến trạm xe lửa đón chị!”
Trần Diệu Đường chính là một người cà lơ phất phơ, lúc còn nhỏ được gọi một tiếng đại gia, lúc gọi ra tiếng “đại gia” này, chữ “gia” còn phải nghiến răng thật chặt, thật chặt, như thế thì mùi vị của sự trêu tức và mỉa mai liền xuất hiện.
Vị đại gia này sau khi lấy vợ rồi vẫn cứ ngựa quen đường cũ ăn chơi lêu lổng, mỗi tháng chỉ kiếm được một số tiền ít ỏi cũng mang hết đi để hút thuốc. mấy năm nay lúc nào cũng phải để hai người chị giúp đỡ cho.
Trần Thuý Nguyệt là thợ may của một xưởng may, Cố Thuấn Hoa còn nhớ rằng, năm đó Trần Thuý Nguyệt làm việc rất tốt, được đánh giá là nữ công nhân tiên tiến, xưởng may thưởng cho bà phiếu sữa, có thể đổi được hai phần sữa.
Thời kỳ những năm sáu mươi đó, cuộc sống của mọi người gian khổ biết bao, phiếu sữa lại càng khó mà có được, đặc biệt là những người sống trong khu phức hợp lớn giống như bọn họ, cũng chính là chỉ có những đứa trẻ rất nhỏ mới nỡ đổi sữa bò cho.
Cố Thuấn Hoa biết được gia đình mình sắp đổi sữa, vui mừng không chịu nổi, ở trong ngõ nhỏ nhảy nhót đầy vui sướng, chạy đi khắp nơi khoe với bạn bè rằng mình cũng có thể uống sữa rồi. Thế nhưng ai mà biết được, đợi đến khi giấy chứng nhận cấp sữa được phát xuống, lấy sữa về, thì lại là một phần cho em trai Dược Hoa, một phần thì lại trực tiếp cho Trần Lộ.
Về sau nhìn thấy Trần Lộ vung vẩy hai bím tóc tết cầm theo giấy chứng nhận cấp sữa đi lấy sữa, nhìn thấy được con dấu mỏ đỏ thẫm ở trên tờ giấy chứng nhận cấp sữa kia, Cố Thuấn Hoa trực tiếp rơi nước mắt.
Trần Thúy Nguyệt mẹ cô nói, Trần Lộ còn nhỏ, sức khỏe của Trần Lộ yếu, con lớn rồi, con không cần phải uống nữa.
Thế nhưng Cố Thuấn Hoa cũng chỉ lớn hơn Trần Lộ có ba tháng.
Kỳ thật Cố Thuấn Hoa hận ba tháng này chết đi được.
Cô lớn hơn em trai Dược Hoa hai tuổi, mọi thứ đều nhường nhịn, sữa bò cho Dược Hoa uống, cô có thể hiểu được, dù có thế nào thì cũng là con cái nhà mình, thế nhưng phải nhường cho Trần Lộ uống, thì tính là cái gì chứ?
Nhưng mà tính tình của Trần Thúy Nguyệt chính là như vậy, bà cả đời này yêu thương em trai, kính sợ em trai, cho rằng đó là người ở bên nhà mẹ đẻ của bà, bà không thể để cho bên nhà mẹ đẻ nói ra rằng bà không phải người trong nhà.
Thế cho nên sau khi lớn lên, sau khi anh trai của Cố Thuấn Hoa là Cố Chấn Hoa đi xuống nông thôn, vốn dĩ cả gia đình có một người xuống nông thôn, Cố Thuấn Hoa không tội gì mà phải đi xuống nông thôn nữa, thế nhưng Trần Lộ cũng phải xuống, nhà cô ta chỉ có mỗi một mình cô ta. Trần Thúy Nguyệt mẹ của Cố Thuấn Hoa sợ rằng Trần Lộ sức khỏe yếu ớt không được ăn ngon không tiêu được, liền bảo cô thay Trần Lộ đi cho đủ số người xuống nông thôn.
Cố Thuấn Hoa không muốn xuống nông thôn, vừa đúng lúc này binh đoàn Nội Mông đang tuyển người, cô liền thay đổi danh ngạch của đoàn đi xuống nông thôn này đi qua binh đoàn Nội Mông.
Lúc còn chưa lĩnh ngộ ra được tất cả mọi chuyện trước đây, Cố Thuấn Hoa sống vô cùng vô tri vô giác, trong lòng cô cảm thấy ấm ức, thế nhưng đại đa số thời gian không suy nghĩ cẩn thận, rất khó hiểu, cứ để nó miễn cưỡng qua đi như vậy.
Thế nhưng hiện tại, cô đã giác ngộ ra rồi, nghĩ tới những việc này, trong lòng rõ như gương sáng vậy, cô không muốn nhường nhịn.
Không muốn phải nhường sữa bò thời thơ ấu, không muốn phải nhường cơ hội được ở lại trong thành phố, lại càng không muốn nhường con trai con gái và chồng của mình!
Sữa bò thời thơ ấu cô không thể đòi lại được nữa, con đường về nông thôn cô cũng đã đi qua rồi, người chồng muốn phát triển tình yêu với người khác kia cô cũng không hẳn có thể có được, thế nhưng con trai con gái, cô vẫn có thể bảo vệ được.
Sau khi Trần Lộ đi vào, đương nhiên là có hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cô ta liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, cô ta đi đến bên cạnh Cố Thuấn Hoa: “Chị, chị quay về mà sao không nói lấy một lời nào vậy, em dù sao cũng rất rảnh rỗi, không có việc gì làm, có thể đến trạm xe lửa đón chị!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.