[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Chương 32: Kẹo Đường Hình Tai Nam Lai Thuận (1)
Nữ vương không ở nhà
18/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ai mà biết được Phùng Tiên Nhi thấy sắc mặt của Cố Thuấn Hoa không được tốt, lại cố ý nói: “Bọn trẻ cũng thật là đáng thương, mợ còn nói bảo cậu của cháu hôm nào đấy cắt hai cân thịt ba chỉ mang qua cho bọn trẻ ăn, chỉ sợ nhiều mỡ quá, trẻ con dạ dày không tốt, cứ từ từ nuôi dưỡng đã, chăm sóc vài ngày lại nói tiếp.”
Để lại một câu nói “tuyệt vời” như vậy: ‘nhân tài” lúc lắc cái mông chầm chậm thong thả muốn rời đi.
Cố Thuấn Hoa nghe thấy câu này, lại không thể chịu đựng được nữa.
Cô bắt đầu nâng mí mắt lên, nhìn Phùng Tiên Nhi một cái: “Thịt ba chỉ? Vậy thì đương nhiên là được rồi, bọn trẻ ở trong binh đoàn làm gì đã bao giờ ăn qua món gì ngon như vậy đâu, ngược lại cũng không sợ mỡ, cháu cắt thành mấy lát thịt mỏng, cho thêm hành với gừng vào xào lên, sau khi xào ra nước ở bên trong, lại cho thêm rau cải vào, ăn thế nào cũng không ngấy được, cháu thay hai đứa trẻ cảm ơn cậu với mợ trước.”
Phùng Tiên Nhi ngẩn ra: “Cái gì?”
Cố Thuấn Hoa đương nhiên là cố ý nói như vậy, đã sớm nhìn thấu tính tình của bà ta, nói thì mạnh miệng nhưng lại không dám làm, trên mồm nói thì hay lắm, từ nhỏ chưa bao giờ thấy được một cái gì của bà ta cả.
Vừa đúng lúc này Trần Thúy Nguyệt mẹ của Cố Thuấn Hoa đi qua đây, Cố Thuấn Hoa liền cười nói: “Mẹ, vừa nãy mợ của con nói rồi, ngày nào đấy bảo cậu của con cắt hai cân thịt ba chỉ cho con, coi như là để bồi bổ sức khỏe cho hai đứa trẻ đón gió tẩy trần, con đang cảm ơn mợ con đây, mẹ nói xem cậu của con, đúng là người rộng lượng mà!”
Phùng Tiên Nhi ngớ người ra, cái gì cơ, đây là cái gì với cái gì chứ, không phải chỉ là tuỳ tiện mở mồm nói như vậy thôi sao?
Trần Thuý Nguyệt cũng kinh ngạc vô cùng, không dám tin mở lời: “Thịt ba chỉ?”
Trần Thúy Nguyện đương nhiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, phải biết rằng kể từ sau khi người em trai này của bà kết hôn, trước giờ chỉ có bà trợ cấp cho em trai, em trai với em dâu không hề giúp đỡ bà lúc nào cả, thậm chí có thể nói, ngay đến cả một cái kim bà cũng chưa bao giờ từng dùng qua của em trai và em dâu.
Không ngờ tới bây giờ em dâu vậy mà lại hào phóng như vậy, muốn cho nhà mịn hai cân thịt ba chỉ?
Đúng lúc này,bà nội Đông ôm theo chú mèo đi ra ngoài, cười ha ha nói: “Mẹ Thuấn Hoa, Tiên Nhi nhà cô nói rằng muốn cắt hai cân thịt ba chỉ, cô xem, người em dâu này tốt biết bao nhiêu, rốt cuộc cũng là người một nhà, bình thường không nhìn ra được, thời điểm mấu chốt vẫn thật sự biết quan tâm đến người khác!”
Phùng Tiên Nhi mở miệng muốn giải thích, bà ta chỉ là nói mồm như thế thôi, cũng không phải thật sự muốn cho bọn họ hai cân thịt ba chỉ!
Phiếu thịt eo hẹp biết bao nhiêu, phiếu thịt thì không cần tiền sao? Dựa vào cái gì mà bà ta phải cho!
Có điều Trần Thúy Nguyệt lại đã tin tưởng cho rằng điều này là thật rồi: “Tiên Nhi, thế thì thật là khiến em phải tốn kém quá rồi, mấy ngày hôm trước ở trên đường chị gặp được bà cụ nhà họ Trần, bà ấy còn nói rằng chị cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết về nhà mẹ đẻ lấy đồ, lần này thì tốt rồi, đợi trở về gặp được bà ấy, chị sẽ chia ra cho bà ấy!”
Mấy người hàng xóm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, đều hiểu được ý tứ, nhịn không được cười thầm, càng đừng nói những người hàng xóm khác đang vận chuyển than, trong lòng cũng rõ như trăng rằm.
Cả ngày chỉ biết nói mồm là giỏi, lần này thì bị túm được đuổi rồi.
Hoắc Thẩm Nhi sống ở gian nhà bên cạnh, cũng chính là mẹ của Dũng Tử, kỳ thực từ sớm đã không vừa mắt Phùng Tiên Nhi, bây giờ cũng trong ánh mắt nổi lên ý xấu. cố ý nói: “Hai cân thịt ba chỉ cơ à, Tiên Nhi đúng quả thực là không tiếc cái gì mà, đây là Tiên Nhi phúc hậu, không keo kiệt, có một vài người nào đấy sống ích kỷ, trên miệng thì nói mười câu, có thể có được một câu trong số đấy có thể thành sự thật tôi đã khen bà ta rồi, làm gì giống được Tiên Nhi như thế này, làm người chính là vô cùng hào phóng! Hôm nay lời này được nói ra, ngày khác sẽ mang đến cho bà hai cân thịt ba chỉ, mẹ Thuấn Hoa, bà cứ đợi đi nhé!”
Phùng Tiên Nhi lòng đau đến khó chịu, bà ta muốn nói rằng bà ta chỉ bảo như vậy thôi không có ý định thật sự cho, thế nhưng Cố Thuấn Hoa cùng với mấy người xung quanh tâng bốc làm cho bà ta mắc trên ngọn lửa nướng rồi, bà ta nhìn Trần Thúy Nguyệt, nhìn mấy người đang xem náo nhiệt ở xung quanh, cuối cùng cắn chặt răng, nhịn nhục nỗi đau, nói một câu: “Hai cân thịt bà chỉ thì tính là cái gì đâu chứ, ngày mai liền mang qua cho cháu!”
Lời này của bà ta, đương nhiên kéo tới một tràng khen ngợi của mọi người, ngay đến cả Cố Thuấn Hoa cũng cười nói: “Bọn trẻ có phúc ăn rồi.”
Ai mà biết được Phùng Tiên Nhi thấy sắc mặt của Cố Thuấn Hoa không được tốt, lại cố ý nói: “Bọn trẻ cũng thật là đáng thương, mợ còn nói bảo cậu của cháu hôm nào đấy cắt hai cân thịt ba chỉ mang qua cho bọn trẻ ăn, chỉ sợ nhiều mỡ quá, trẻ con dạ dày không tốt, cứ từ từ nuôi dưỡng đã, chăm sóc vài ngày lại nói tiếp.”
Để lại một câu nói “tuyệt vời” như vậy: ‘nhân tài” lúc lắc cái mông chầm chậm thong thả muốn rời đi.
Cố Thuấn Hoa nghe thấy câu này, lại không thể chịu đựng được nữa.
Cô bắt đầu nâng mí mắt lên, nhìn Phùng Tiên Nhi một cái: “Thịt ba chỉ? Vậy thì đương nhiên là được rồi, bọn trẻ ở trong binh đoàn làm gì đã bao giờ ăn qua món gì ngon như vậy đâu, ngược lại cũng không sợ mỡ, cháu cắt thành mấy lát thịt mỏng, cho thêm hành với gừng vào xào lên, sau khi xào ra nước ở bên trong, lại cho thêm rau cải vào, ăn thế nào cũng không ngấy được, cháu thay hai đứa trẻ cảm ơn cậu với mợ trước.”
Phùng Tiên Nhi ngẩn ra: “Cái gì?”
Cố Thuấn Hoa đương nhiên là cố ý nói như vậy, đã sớm nhìn thấu tính tình của bà ta, nói thì mạnh miệng nhưng lại không dám làm, trên mồm nói thì hay lắm, từ nhỏ chưa bao giờ thấy được một cái gì của bà ta cả.
Vừa đúng lúc này Trần Thúy Nguyệt mẹ của Cố Thuấn Hoa đi qua đây, Cố Thuấn Hoa liền cười nói: “Mẹ, vừa nãy mợ của con nói rồi, ngày nào đấy bảo cậu của con cắt hai cân thịt ba chỉ cho con, coi như là để bồi bổ sức khỏe cho hai đứa trẻ đón gió tẩy trần, con đang cảm ơn mợ con đây, mẹ nói xem cậu của con, đúng là người rộng lượng mà!”
Phùng Tiên Nhi ngớ người ra, cái gì cơ, đây là cái gì với cái gì chứ, không phải chỉ là tuỳ tiện mở mồm nói như vậy thôi sao?
Trần Thuý Nguyệt cũng kinh ngạc vô cùng, không dám tin mở lời: “Thịt ba chỉ?”
Trần Thúy Nguyện đương nhiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, phải biết rằng kể từ sau khi người em trai này của bà kết hôn, trước giờ chỉ có bà trợ cấp cho em trai, em trai với em dâu không hề giúp đỡ bà lúc nào cả, thậm chí có thể nói, ngay đến cả một cái kim bà cũng chưa bao giờ từng dùng qua của em trai và em dâu.
Không ngờ tới bây giờ em dâu vậy mà lại hào phóng như vậy, muốn cho nhà mịn hai cân thịt ba chỉ?
Đúng lúc này,bà nội Đông ôm theo chú mèo đi ra ngoài, cười ha ha nói: “Mẹ Thuấn Hoa, Tiên Nhi nhà cô nói rằng muốn cắt hai cân thịt ba chỉ, cô xem, người em dâu này tốt biết bao nhiêu, rốt cuộc cũng là người một nhà, bình thường không nhìn ra được, thời điểm mấu chốt vẫn thật sự biết quan tâm đến người khác!”
Phùng Tiên Nhi mở miệng muốn giải thích, bà ta chỉ là nói mồm như thế thôi, cũng không phải thật sự muốn cho bọn họ hai cân thịt ba chỉ!
Phiếu thịt eo hẹp biết bao nhiêu, phiếu thịt thì không cần tiền sao? Dựa vào cái gì mà bà ta phải cho!
Có điều Trần Thúy Nguyệt lại đã tin tưởng cho rằng điều này là thật rồi: “Tiên Nhi, thế thì thật là khiến em phải tốn kém quá rồi, mấy ngày hôm trước ở trên đường chị gặp được bà cụ nhà họ Trần, bà ấy còn nói rằng chị cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết về nhà mẹ đẻ lấy đồ, lần này thì tốt rồi, đợi trở về gặp được bà ấy, chị sẽ chia ra cho bà ấy!”
Mấy người hàng xóm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, đều hiểu được ý tứ, nhịn không được cười thầm, càng đừng nói những người hàng xóm khác đang vận chuyển than, trong lòng cũng rõ như trăng rằm.
Cả ngày chỉ biết nói mồm là giỏi, lần này thì bị túm được đuổi rồi.
Hoắc Thẩm Nhi sống ở gian nhà bên cạnh, cũng chính là mẹ của Dũng Tử, kỳ thực từ sớm đã không vừa mắt Phùng Tiên Nhi, bây giờ cũng trong ánh mắt nổi lên ý xấu. cố ý nói: “Hai cân thịt ba chỉ cơ à, Tiên Nhi đúng quả thực là không tiếc cái gì mà, đây là Tiên Nhi phúc hậu, không keo kiệt, có một vài người nào đấy sống ích kỷ, trên miệng thì nói mười câu, có thể có được một câu trong số đấy có thể thành sự thật tôi đã khen bà ta rồi, làm gì giống được Tiên Nhi như thế này, làm người chính là vô cùng hào phóng! Hôm nay lời này được nói ra, ngày khác sẽ mang đến cho bà hai cân thịt ba chỉ, mẹ Thuấn Hoa, bà cứ đợi đi nhé!”
Phùng Tiên Nhi lòng đau đến khó chịu, bà ta muốn nói rằng bà ta chỉ bảo như vậy thôi không có ý định thật sự cho, thế nhưng Cố Thuấn Hoa cùng với mấy người xung quanh tâng bốc làm cho bà ta mắc trên ngọn lửa nướng rồi, bà ta nhìn Trần Thúy Nguyệt, nhìn mấy người đang xem náo nhiệt ở xung quanh, cuối cùng cắn chặt răng, nhịn nhục nỗi đau, nói một câu: “Hai cân thịt bà chỉ thì tính là cái gì đâu chứ, ngày mai liền mang qua cho cháu!”
Lời này của bà ta, đương nhiên kéo tới một tràng khen ngợi của mọi người, ngay đến cả Cố Thuấn Hoa cũng cười nói: “Bọn trẻ có phúc ăn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.