[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Chương 9: Vĩnh viễn không chia cắt. (3)
Nữ vương không ở nhà
03/01/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thuấn Hoa muốn, thật sẽ viết, anh là một người đàn ông tài giỏi.
Nhậm Cạnh Niên nhạy bén bắt được sự suy tư trong ánh mắt của Cố Thuấn Hoa: "Thuấn Hoa, vậy em định làm thế nào?"
Cố Thuấn Hoa: "Còn có thể thế nào chứ, tìm sở trưởng Phùng nói một chút, viết lại đơn ly hôn của chúng ta, hai đứa trẻ để cho em, em mang tờ đơn ly hôn đó về thành phố làm minh chứng, nghĩ biện pháp cho các con vào thủ đô."
Nhậm Cạnh Niên nhìn Cố Thuấn Hoa, chậm rãi nói: "Đưa hai đứa đi, nếu không nhận người, em căn bản cũng không thể trở về thủ đô."
Cố Thuấn Hoa cười: "Như thế cũng được, không về thủ đô thì em không về nữa, em không về là được chứ gì? Đứa trẻ là do em sinh ra, hai đứa mãi mãi là con của em, em phải chăm sóc chúng, em đối với chúng phải có trách nhiệm, không trở về thủ đô thì em sẽ theo hai đứa ở sa mạc này, ở cả đời, cũng không phải nói nơi này nước và đất không nuôi sống người."
Nhậm Cạnh Niên cắn răng: "Em điên rồi sao? Em biết mình đang nói cái gì không?"
Cố Thuấn Hoa liền rơi nước mắt: "Em biết, dĩ nhiên là em biết rồi, trước đó là do em ngu ngốc, nhưng em bây giờ so với bất cứ khi nào đều biết mình muốn làm gì, em chính là muốn ở cùng với con em thì có gì là sai sao? Đó là con em sinh ra, lúc em sinh chúng thiếu chút nữa là mất mạng, bằng cái gì lại muốn em rời xa chúng chứ!"
Nói đến cuối cùng, giọng cô lại có chút run rẩy.
Nhậm Cạnh Niên chán nản thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thuấn Hoa, rốt cuộc là ai nói gì với em, em là đang suy nghĩ cái gì, những năm nay, chúng ta sống ở mỏ than này chịu bao nhiêu khổ sở, vất vả anh không nói, cũng chẳng là gì, cũng là vì xây dựng Tổ quốc, đây là chuyện chúng ta phải làm, nhưng còn con, phải vì mong muốn của hai đứa, em nếu như không đi về trước, hai đứa vĩnh viễn không có hy vọng."
Cố Thuấn Hoa: "Anh sai rồi, nếu như em trở về, hai đứa trẻ mới là vĩnh viễn không có hy vọng, em bây giờ ở đây, cũng không quan tâm hai đứa trẻ ở thủ đô hay là ở Ba Ngạn này, em chỉ quan tâm là có được ở bên cạnh con em."
Nhậm Cạnh Niên khóe mi ướt, anh trầm mặc rất lâu, rốt cuộc đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Cố Thuấn Hoa: "Thuấn Hoa, nếu em đã nói như vậy, thì chúng ta liền thử một chút, thử đưa hai đứa trẻ về thủ đô, nếu như không được, thì chúng ta cùng nhau ở lại nơi này."
Cố Thuấn Hoa từ thủ đô đến Ba Ngạn xa xôi này, cùng nhau tới, chịu bao nhiêu giá rét, bao nhiêu đau khổ, bây giờ chồng cô đang dùng bàn tay khô ráp nắm lấy tay cô, cho cô bao nhiêu ấm áp.
Cô có một chút buông lỏng, cô theo bản năng cảm thấy đây là người đàn ông cô có thể dựa vào.
Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc,
Người đàn ông này, bây giờ cũng chưa có gì để thay lòng, nhưng tương lai khó mà nói trước được, thế giới này lại chính là một cuốn tiểu thuyết, tất cả mọi người đều sẽ bị cốt truyện dẫn dắt.
Cho nên, cô muốn, cô bây giờ tin tưởng anh, nhưng vẫn có chút cảnh giác, vĩnh viễn không thể để cho bản thân mình hoàn toàn lệ thuộc vào anh.
Cô rũ thấp mắt, gương mặt trở nên hòa nhã, thấp giọng nói: "Được."
Cố Thuấn Hoa đã tắm rửa sạch sẽ một chút, vốn là phải đi ngủ rồi, nhưng Nhậm Cạnh Niên lại mang tới một nồi hấp, bên trong đặt bảy tám cuộn mì cuộn hấp.
Cố Thuấn Hoa nghi ngờ nhìn Nhậm Cạnh Niên.
Nhậm Cạnh Niên đặt nồi hấp trước mặt Cố Thuấn Hoa: "Em vẫn ăn chưa no đúng không?"
Cố Thuấn Hoa có chút ngạc nhiên, từ lúc cô đến đây, đều chịu đói, cơm tối thì Nhậm Cạnh Niên dựa theo đầu người làm, cũng không có phần cô, cô cũng tùy tiện ăn một chút, quả thật cũng không có no.
Lập tức lấy một cuộn mì cuộn, ăn thử một miếng, còn chút hơi ấm dư lại.
Cố Thuấn Hoa trước khi vào Quân đoàn Xây dựng ở Nội Mông Cổ cũng chưa từng thử qua cái này, lúc mới bắt đầu ăn còn không quen, bây giờ thì đã thích cái hương vị này, ở Điện Diệu là ăn để chống đói, cũng là nơi sản xuất ra món này, lúc bọn họ khổ sở nhất, thì ăn cái này lấp no bụng.
Cô cúi thấp đầu, cắn một miếng.
Cố Thuấn Hoa muốn, thật sẽ viết, anh là một người đàn ông tài giỏi.
Nhậm Cạnh Niên nhạy bén bắt được sự suy tư trong ánh mắt của Cố Thuấn Hoa: "Thuấn Hoa, vậy em định làm thế nào?"
Cố Thuấn Hoa: "Còn có thể thế nào chứ, tìm sở trưởng Phùng nói một chút, viết lại đơn ly hôn của chúng ta, hai đứa trẻ để cho em, em mang tờ đơn ly hôn đó về thành phố làm minh chứng, nghĩ biện pháp cho các con vào thủ đô."
Nhậm Cạnh Niên nhìn Cố Thuấn Hoa, chậm rãi nói: "Đưa hai đứa đi, nếu không nhận người, em căn bản cũng không thể trở về thủ đô."
Cố Thuấn Hoa cười: "Như thế cũng được, không về thủ đô thì em không về nữa, em không về là được chứ gì? Đứa trẻ là do em sinh ra, hai đứa mãi mãi là con của em, em phải chăm sóc chúng, em đối với chúng phải có trách nhiệm, không trở về thủ đô thì em sẽ theo hai đứa ở sa mạc này, ở cả đời, cũng không phải nói nơi này nước và đất không nuôi sống người."
Nhậm Cạnh Niên cắn răng: "Em điên rồi sao? Em biết mình đang nói cái gì không?"
Cố Thuấn Hoa liền rơi nước mắt: "Em biết, dĩ nhiên là em biết rồi, trước đó là do em ngu ngốc, nhưng em bây giờ so với bất cứ khi nào đều biết mình muốn làm gì, em chính là muốn ở cùng với con em thì có gì là sai sao? Đó là con em sinh ra, lúc em sinh chúng thiếu chút nữa là mất mạng, bằng cái gì lại muốn em rời xa chúng chứ!"
Nói đến cuối cùng, giọng cô lại có chút run rẩy.
Nhậm Cạnh Niên chán nản thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thuấn Hoa, rốt cuộc là ai nói gì với em, em là đang suy nghĩ cái gì, những năm nay, chúng ta sống ở mỏ than này chịu bao nhiêu khổ sở, vất vả anh không nói, cũng chẳng là gì, cũng là vì xây dựng Tổ quốc, đây là chuyện chúng ta phải làm, nhưng còn con, phải vì mong muốn của hai đứa, em nếu như không đi về trước, hai đứa vĩnh viễn không có hy vọng."
Cố Thuấn Hoa: "Anh sai rồi, nếu như em trở về, hai đứa trẻ mới là vĩnh viễn không có hy vọng, em bây giờ ở đây, cũng không quan tâm hai đứa trẻ ở thủ đô hay là ở Ba Ngạn này, em chỉ quan tâm là có được ở bên cạnh con em."
Nhậm Cạnh Niên khóe mi ướt, anh trầm mặc rất lâu, rốt cuộc đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Cố Thuấn Hoa: "Thuấn Hoa, nếu em đã nói như vậy, thì chúng ta liền thử một chút, thử đưa hai đứa trẻ về thủ đô, nếu như không được, thì chúng ta cùng nhau ở lại nơi này."
Cố Thuấn Hoa từ thủ đô đến Ba Ngạn xa xôi này, cùng nhau tới, chịu bao nhiêu giá rét, bao nhiêu đau khổ, bây giờ chồng cô đang dùng bàn tay khô ráp nắm lấy tay cô, cho cô bao nhiêu ấm áp.
Cô có một chút buông lỏng, cô theo bản năng cảm thấy đây là người đàn ông cô có thể dựa vào.
Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc,
Người đàn ông này, bây giờ cũng chưa có gì để thay lòng, nhưng tương lai khó mà nói trước được, thế giới này lại chính là một cuốn tiểu thuyết, tất cả mọi người đều sẽ bị cốt truyện dẫn dắt.
Cho nên, cô muốn, cô bây giờ tin tưởng anh, nhưng vẫn có chút cảnh giác, vĩnh viễn không thể để cho bản thân mình hoàn toàn lệ thuộc vào anh.
Cô rũ thấp mắt, gương mặt trở nên hòa nhã, thấp giọng nói: "Được."
Cố Thuấn Hoa đã tắm rửa sạch sẽ một chút, vốn là phải đi ngủ rồi, nhưng Nhậm Cạnh Niên lại mang tới một nồi hấp, bên trong đặt bảy tám cuộn mì cuộn hấp.
Cố Thuấn Hoa nghi ngờ nhìn Nhậm Cạnh Niên.
Nhậm Cạnh Niên đặt nồi hấp trước mặt Cố Thuấn Hoa: "Em vẫn ăn chưa no đúng không?"
Cố Thuấn Hoa có chút ngạc nhiên, từ lúc cô đến đây, đều chịu đói, cơm tối thì Nhậm Cạnh Niên dựa theo đầu người làm, cũng không có phần cô, cô cũng tùy tiện ăn một chút, quả thật cũng không có no.
Lập tức lấy một cuộn mì cuộn, ăn thử một miếng, còn chút hơi ấm dư lại.
Cố Thuấn Hoa trước khi vào Quân đoàn Xây dựng ở Nội Mông Cổ cũng chưa từng thử qua cái này, lúc mới bắt đầu ăn còn không quen, bây giờ thì đã thích cái hương vị này, ở Điện Diệu là ăn để chống đói, cũng là nơi sản xuất ra món này, lúc bọn họ khổ sở nhất, thì ăn cái này lấp no bụng.
Cô cúi thấp đầu, cắn một miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.