Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Chương 16: Ninh Du Nằm Mơ 1
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
30/10/2022
Ngày thứ hai.
Ở ngoài ngàn dặm, huyện Bình Bắc thành phố Miên Sơn.
Rất nhiều người đều nói Miên Sơn là chỗ tốt, bên trên bình nguyên đều trồng đủ loại hoa màu.
Thổ nhưỡng nơi này phì nhiêu, xung quanh lại có vạn dặm núi lớn, càng có vô số dòng suối từ trên núi chảy xuống dưới núi, hình thành mấy cái hồ nhỏ.
Địa hình đặc biệt khiến cho sản vật nơi đây phì nhiêu, nhưng dù vậy, những người ở nơi này cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.
Trứng gà? Có thể tích lũy bán lấy tiền.
Thịt cá? Tới tết hết năm mới có thể ăn được.
Hoa quả? Đây là thực phẩm hiếm có, thực sự muốn ăn tự mình lên núi hái quả dại mà ăn thôi.
Hiếm có nhất chính là xe lửa mới thông tuyến năm ngoái của huyện Bình Bắc, việc này vô cùng thuận tiện cho chuyện đi lại của người dân. Hôm nay, Ninh Du liền cảm nhận được sự tiện lợi này.
Ừm, mặc dù sự tiện lợi này tới có chút không đúng lúc.
Sau khi Ninh Du xuống xe lửa, liền được xe lừa của thôn Thượng Dương trực tiếp lôi đi, lúc này nhìn cảnh sắc hai bên đường, không khỏi sinh ra chút cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ.
Người đánh xe là một ông lão trên lưng treo ống điếu, trong miệng ngậm tẩu thuốc. Ông ấy cũng không phải ông lão bình thường, ở trong thôn Thượng Dương còn có một thân phận khác—— cha của đại đội trưởng.
Mà đối với Ninh Du mà nói, ông ấy còn là anh trai họ của bà nội anh.
Ông lão hút thuốc phì phèo, thỉnh thoảng vung roi lên đánh con lừa vài cái. Rời khỏi huyện Bình Bắc, dọc theo con đường coi như rộng lớn đi nửa giờ liền đến trấn Dương Lý.
Lừa già không dừng lại, nó dọc theo con sông Dương Lý của trấn Dương Lý đi vào trong núi, ước chừng lại qua hai giờ, đi qua thôn Hạ Dương và bốn năm cái thôn khác, thôn Thượng Dương liền gần ngay trước mắt.
Càng đi trên núi, đường càng nhỏ hẹp long đong, lúc hai bên đều là đồng ruộng rộng lớn bằng phẳng, ông lão rốt cục chậm ung dung mở miệng.
"Phạm phải chuyện lớn không?"
Ninh Du: "Coi như là lớn ạ."
Ông lão rít một ngụm, phun ra vòng khói, gió thổi qua liền tan đi.
Ông ấy cau mày lắc đầu: "Đừng có nói dối, nếu thật tính là lớn cháu nào có thể chuyển xuống được chỗ tốt như chỗ chúng ta."
Ông lão họ Chu, người trong thôn đều gọi ông là ông Chu, năm nay bảy mươi tuổi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh.
Thôn bên cạnh bọn họ là nơi đám thanh niên trí thức nít ranh kia tranh cướp giành giật muốn tới, mà người bị chuyển xuống trái lại là hiếm thấy.
Trong thôn bây giờ bị chuyển xuống cũng chỉ có một đôi vợ chồng, thỉnh thoảng nộp mấy cái báo cáo tư tưởng gì đó lên trên, bình thường cũng không thấy có người làm khó dễ bọn họ.
Ninh Du cười khổ: "Mấy người bạn của cha cháu giúp cháu chạy vạy một hồi lâu, lúc này mới có thể được phân đến nơi này."
Ông Chu thở dài: "Đều mưu đồ gì đây. . ."
Nói xong, tốc độ đánh xe tăng tốc.
Ninh Du nhìn qua từng căn nhà dùng bùn đất đắp lên xa xa, nhớ tới bà nội của anh.
Bà nội anh là con gái một, vừa ra đời mẹ liền khó sinh mà qua đời. Năm đó sáu tuổi, cha bệnh nặng, trước khi rời đi từ chối mấy người muốn lấy con gái đi làm con dâu nuôi từ bé của người ta, cũng cự tuyệt mấy người họ hàng nguyện ý nuôi dưỡng con gái, mà lựa chọn giao đứa con gái một nhận làm con thừa tự cho một vị chú họ bởi vì bị thương mà mất đi khả năng sinh con.
Vị chú họ này rất có tiền tài, sau khi xử lý xong tang sự mang theo vợ con đi thủ đô. Từ đây bà nội của anh liền định cư thủ đô, đổi họ tên, không có trở về nữa.
Nhưng bà nội nhớ chuyện từ sớm, ở bên trong cuốn nhật ký của bà nội, Ninh Du thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bà nội nhớ tới cha, quê nhà, những người bạn thời thơ ấu.
Nơi đây nhiệt độ không khí tổng qua sẽ thấp hơn thủ đô chút, đã là giữa trưa, nhưng mặt trời lại sẽ không quá nóng rực.
Cơn gió mang theo mùi hạt thóc thổi tới từng trận, thổi đến khu rừng cách đó vang lên rì rào.
Đó là một nơi tốt, Ninh Du nghĩ.
Anh có lẽ hẳn nên vẽ bức tranh gửi cho Trà Trà, nói cho cô mình ở chỗ này có lẽ có thể sống rất tốt.
Nhớ tới vợ con, nỗi lòng của Ninh Du liền chập trùng không chừng, cũng không biết bọn họ bây giờ trôi qua như thế nào.
"Cộc cộc cộc cộc cộc —— "
Trong một trận tiếng bước chân, xe lừa đến cửa thôn.
Ở ngoài ngàn dặm, huyện Bình Bắc thành phố Miên Sơn.
Rất nhiều người đều nói Miên Sơn là chỗ tốt, bên trên bình nguyên đều trồng đủ loại hoa màu.
Thổ nhưỡng nơi này phì nhiêu, xung quanh lại có vạn dặm núi lớn, càng có vô số dòng suối từ trên núi chảy xuống dưới núi, hình thành mấy cái hồ nhỏ.
Địa hình đặc biệt khiến cho sản vật nơi đây phì nhiêu, nhưng dù vậy, những người ở nơi này cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.
Trứng gà? Có thể tích lũy bán lấy tiền.
Thịt cá? Tới tết hết năm mới có thể ăn được.
Hoa quả? Đây là thực phẩm hiếm có, thực sự muốn ăn tự mình lên núi hái quả dại mà ăn thôi.
Hiếm có nhất chính là xe lửa mới thông tuyến năm ngoái của huyện Bình Bắc, việc này vô cùng thuận tiện cho chuyện đi lại của người dân. Hôm nay, Ninh Du liền cảm nhận được sự tiện lợi này.
Ừm, mặc dù sự tiện lợi này tới có chút không đúng lúc.
Sau khi Ninh Du xuống xe lửa, liền được xe lừa của thôn Thượng Dương trực tiếp lôi đi, lúc này nhìn cảnh sắc hai bên đường, không khỏi sinh ra chút cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ.
Người đánh xe là một ông lão trên lưng treo ống điếu, trong miệng ngậm tẩu thuốc. Ông ấy cũng không phải ông lão bình thường, ở trong thôn Thượng Dương còn có một thân phận khác—— cha của đại đội trưởng.
Mà đối với Ninh Du mà nói, ông ấy còn là anh trai họ của bà nội anh.
Ông lão hút thuốc phì phèo, thỉnh thoảng vung roi lên đánh con lừa vài cái. Rời khỏi huyện Bình Bắc, dọc theo con đường coi như rộng lớn đi nửa giờ liền đến trấn Dương Lý.
Lừa già không dừng lại, nó dọc theo con sông Dương Lý của trấn Dương Lý đi vào trong núi, ước chừng lại qua hai giờ, đi qua thôn Hạ Dương và bốn năm cái thôn khác, thôn Thượng Dương liền gần ngay trước mắt.
Càng đi trên núi, đường càng nhỏ hẹp long đong, lúc hai bên đều là đồng ruộng rộng lớn bằng phẳng, ông lão rốt cục chậm ung dung mở miệng.
"Phạm phải chuyện lớn không?"
Ninh Du: "Coi như là lớn ạ."
Ông lão rít một ngụm, phun ra vòng khói, gió thổi qua liền tan đi.
Ông ấy cau mày lắc đầu: "Đừng có nói dối, nếu thật tính là lớn cháu nào có thể chuyển xuống được chỗ tốt như chỗ chúng ta."
Ông lão họ Chu, người trong thôn đều gọi ông là ông Chu, năm nay bảy mươi tuổi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh.
Thôn bên cạnh bọn họ là nơi đám thanh niên trí thức nít ranh kia tranh cướp giành giật muốn tới, mà người bị chuyển xuống trái lại là hiếm thấy.
Trong thôn bây giờ bị chuyển xuống cũng chỉ có một đôi vợ chồng, thỉnh thoảng nộp mấy cái báo cáo tư tưởng gì đó lên trên, bình thường cũng không thấy có người làm khó dễ bọn họ.
Ninh Du cười khổ: "Mấy người bạn của cha cháu giúp cháu chạy vạy một hồi lâu, lúc này mới có thể được phân đến nơi này."
Ông Chu thở dài: "Đều mưu đồ gì đây. . ."
Nói xong, tốc độ đánh xe tăng tốc.
Ninh Du nhìn qua từng căn nhà dùng bùn đất đắp lên xa xa, nhớ tới bà nội của anh.
Bà nội anh là con gái một, vừa ra đời mẹ liền khó sinh mà qua đời. Năm đó sáu tuổi, cha bệnh nặng, trước khi rời đi từ chối mấy người muốn lấy con gái đi làm con dâu nuôi từ bé của người ta, cũng cự tuyệt mấy người họ hàng nguyện ý nuôi dưỡng con gái, mà lựa chọn giao đứa con gái một nhận làm con thừa tự cho một vị chú họ bởi vì bị thương mà mất đi khả năng sinh con.
Vị chú họ này rất có tiền tài, sau khi xử lý xong tang sự mang theo vợ con đi thủ đô. Từ đây bà nội của anh liền định cư thủ đô, đổi họ tên, không có trở về nữa.
Nhưng bà nội nhớ chuyện từ sớm, ở bên trong cuốn nhật ký của bà nội, Ninh Du thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bà nội nhớ tới cha, quê nhà, những người bạn thời thơ ấu.
Nơi đây nhiệt độ không khí tổng qua sẽ thấp hơn thủ đô chút, đã là giữa trưa, nhưng mặt trời lại sẽ không quá nóng rực.
Cơn gió mang theo mùi hạt thóc thổi tới từng trận, thổi đến khu rừng cách đó vang lên rì rào.
Đó là một nơi tốt, Ninh Du nghĩ.
Anh có lẽ hẳn nên vẽ bức tranh gửi cho Trà Trà, nói cho cô mình ở chỗ này có lẽ có thể sống rất tốt.
Nhớ tới vợ con, nỗi lòng của Ninh Du liền chập trùng không chừng, cũng không biết bọn họ bây giờ trôi qua như thế nào.
"Cộc cộc cộc cộc cộc —— "
Trong một trận tiếng bước chân, xe lừa đến cửa thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.