Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Chương 12: Quyết Ý Đi Theo 3
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
28/10/2022
Còn có chính là, Miên Sơn. . .
Nơi này cô nhớ lại, Ninh Du nói cha của anh đã từng nhận qua thư đến từ Miên Sơn, nghe Ninh Du nói, đây là quê hương của bà nội anh.
Tạ Thiện Văn thuyết phục không thành, trầm mặc một lát sau đó liền rời đi, trước khi đi nói: "Chị dâu đã khăng khăng như thế, vậy chuyện này tôi sẽ thay chị làm tốt."
"Còn có, " Trước khi đi anh ta lại nghĩ tới cái gì đó, do dự nói, "Chị dâu, chị biết Trương Tây Hoa của viện chúng ta không?"
Kiều Trà Trà trong lòng tự nhủ người này cô đã quá quen, gật đầu nói: "Tôi biết, làm sao?"
Sau khi cô xuyên qua đến nơi này bởi vì chột dạ, rất ít kết giao bạn bè, đều giảm bớt liên hệ với bạn bè thân thiết của nguyên chủ, chỉ là hai năm gần đây chậm rãi mở rộng việc xã giao.
Trương Tây Hoa chính là quen biết vào năm ngoái, nghe nói anh ta có một người cậu làm lãnh đạo ở Cách ủy hội được đề cử lên đại học, sau khi tốt nghiệp được phân phối đến trong đơn vị của Ninh Du.
Anh ta thường xuyên đến cung tiêu xã mua đồ, một tới hai đi, Kiều Trà Trà liền quen biết anh ta.
Người này vừa mới ban đầu cho cô ấn tượng chính là người ngốc nhiều tiền, cũng coi là phú nhị đại của đời sau. Về sau phát hiện người này còn cực kỳ thâm độc, mấy người trong nội viện đều nói anh ta cũng không có việc gì cứ treo tố cáo ở bên miệng.
Tạ Thiện Văn nhíu mày suy tư, nói: "Chị dâu, chị cẩn thận anh ta một chút, có việc gì có thể tìm tôi."
Anh ta đi rất vội vàng, khiến thắc mắc trong lòng Kiều Trà Trà nảy sinh hết cái này đến cái khác.
Mấy ngày nay lúc nhân viên điều tra tìm cô hỏi thăm, nói gần nói xa đều là nhận được báo cáo, mới đối với thầy trò Ninh Du "nhân chứng vật chứng đều có được". Cô vốn cho rằng Tạ Thiện Văn có thể là người báo cáo, dù sao ít có người có thể bắt được thóp của Ninh Du, trừ phi người thân cận, bây giờ nhìn lại có vẻ không phải vậy.
Hiện tại lại thêm một tên Trương Tây Hoa, Kiều Trà Trà ngẫm lại, không khỏi cảm thấy người này càng giống tiểu nhân.
*
Giờ ngọ, trên đường không có người nào, lúc đi ngang qua tiệm cơm Quốc Doanh có thể ngửi được mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.
Đây là ngày thứ ba Kiều Trà Trà trở lại nhà họ Kiều, cô vừa đến chỗ Tạ Thiện Văn hỏi thăm tiến triển, đang chuẩn bị về nhà.
Như cô dự liệu, cô không thể tiếp tục ở thành phố này nữa.
Công việc đã không còn, nhà họ Kiều mặc dù tiếp nhận mẹ con các cô, nhưng nhà họ Kiều phòng ở nhỏ người lại nhiều. Từ khi sau khi cô và con trai trở về, cháu gái lớn mỗi đêm nơm nớp lo sợ mà ngủ, sợ sẽ đè vào bụng cô. Mà em trai Kiều thì nằm ngủ ở trên nền đất, cũng bởi vì tin đồn bên trong viện gia chúc, cùng người đánh mấy lần.
Kiều Trà Trà nói không cảm động đó là giả, nhưng chính vì vậy cô mới càng phải rời đi, đạo lý xa thơm gần thúi cô hiểu.
Cũng không biết vì sao, tình huống bây giờ của cô coi như không tệ, cũng không ai kéo cô đi quét đường móc nhà vệ sinh, cái này thật sự có chút kỳ quái.
Đang lúc Kiều Trà Trà rẽ vào trong ngõ nhỏ, dự định đi tắt về viện gia chúc, chợt có một người đi theo vào.
"Trương Tây Hoa?" Kiều Trà Trà dò xét anh ta.
Trương Tây Hoa cười gật đầu: "Rất lâu không gặp, tôi cho là cô đã không nhận ra tôi nữa."
Kiều Trà Trà trong lòng hừ lạnh, nghĩ đến bây giờ anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được. Biểu cảm trên mặt cô không thay đổi, khóe mắt đang âm thầm quan sát cảnh vật chung quanh. Tạ Thiện Văn nói phải cẩn thận với Trương Tây Hoa, cô cũng không dám chủ quan.
Trương Tây Hoa tựa hồ thật sự rất vui, nói: "Chúng ta tâm sự nhé?"
Kiều Trà Trà: "Đi."
Nơi này cô nhớ lại, Ninh Du nói cha của anh đã từng nhận qua thư đến từ Miên Sơn, nghe Ninh Du nói, đây là quê hương của bà nội anh.
Tạ Thiện Văn thuyết phục không thành, trầm mặc một lát sau đó liền rời đi, trước khi đi nói: "Chị dâu đã khăng khăng như thế, vậy chuyện này tôi sẽ thay chị làm tốt."
"Còn có, " Trước khi đi anh ta lại nghĩ tới cái gì đó, do dự nói, "Chị dâu, chị biết Trương Tây Hoa của viện chúng ta không?"
Kiều Trà Trà trong lòng tự nhủ người này cô đã quá quen, gật đầu nói: "Tôi biết, làm sao?"
Sau khi cô xuyên qua đến nơi này bởi vì chột dạ, rất ít kết giao bạn bè, đều giảm bớt liên hệ với bạn bè thân thiết của nguyên chủ, chỉ là hai năm gần đây chậm rãi mở rộng việc xã giao.
Trương Tây Hoa chính là quen biết vào năm ngoái, nghe nói anh ta có một người cậu làm lãnh đạo ở Cách ủy hội được đề cử lên đại học, sau khi tốt nghiệp được phân phối đến trong đơn vị của Ninh Du.
Anh ta thường xuyên đến cung tiêu xã mua đồ, một tới hai đi, Kiều Trà Trà liền quen biết anh ta.
Người này vừa mới ban đầu cho cô ấn tượng chính là người ngốc nhiều tiền, cũng coi là phú nhị đại của đời sau. Về sau phát hiện người này còn cực kỳ thâm độc, mấy người trong nội viện đều nói anh ta cũng không có việc gì cứ treo tố cáo ở bên miệng.
Tạ Thiện Văn nhíu mày suy tư, nói: "Chị dâu, chị cẩn thận anh ta một chút, có việc gì có thể tìm tôi."
Anh ta đi rất vội vàng, khiến thắc mắc trong lòng Kiều Trà Trà nảy sinh hết cái này đến cái khác.
Mấy ngày nay lúc nhân viên điều tra tìm cô hỏi thăm, nói gần nói xa đều là nhận được báo cáo, mới đối với thầy trò Ninh Du "nhân chứng vật chứng đều có được". Cô vốn cho rằng Tạ Thiện Văn có thể là người báo cáo, dù sao ít có người có thể bắt được thóp của Ninh Du, trừ phi người thân cận, bây giờ nhìn lại có vẻ không phải vậy.
Hiện tại lại thêm một tên Trương Tây Hoa, Kiều Trà Trà ngẫm lại, không khỏi cảm thấy người này càng giống tiểu nhân.
*
Giờ ngọ, trên đường không có người nào, lúc đi ngang qua tiệm cơm Quốc Doanh có thể ngửi được mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.
Đây là ngày thứ ba Kiều Trà Trà trở lại nhà họ Kiều, cô vừa đến chỗ Tạ Thiện Văn hỏi thăm tiến triển, đang chuẩn bị về nhà.
Như cô dự liệu, cô không thể tiếp tục ở thành phố này nữa.
Công việc đã không còn, nhà họ Kiều mặc dù tiếp nhận mẹ con các cô, nhưng nhà họ Kiều phòng ở nhỏ người lại nhiều. Từ khi sau khi cô và con trai trở về, cháu gái lớn mỗi đêm nơm nớp lo sợ mà ngủ, sợ sẽ đè vào bụng cô. Mà em trai Kiều thì nằm ngủ ở trên nền đất, cũng bởi vì tin đồn bên trong viện gia chúc, cùng người đánh mấy lần.
Kiều Trà Trà nói không cảm động đó là giả, nhưng chính vì vậy cô mới càng phải rời đi, đạo lý xa thơm gần thúi cô hiểu.
Cũng không biết vì sao, tình huống bây giờ của cô coi như không tệ, cũng không ai kéo cô đi quét đường móc nhà vệ sinh, cái này thật sự có chút kỳ quái.
Đang lúc Kiều Trà Trà rẽ vào trong ngõ nhỏ, dự định đi tắt về viện gia chúc, chợt có một người đi theo vào.
"Trương Tây Hoa?" Kiều Trà Trà dò xét anh ta.
Trương Tây Hoa cười gật đầu: "Rất lâu không gặp, tôi cho là cô đã không nhận ra tôi nữa."
Kiều Trà Trà trong lòng hừ lạnh, nghĩ đến bây giờ anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được. Biểu cảm trên mặt cô không thay đổi, khóe mắt đang âm thầm quan sát cảnh vật chung quanh. Tạ Thiện Văn nói phải cẩn thận với Trương Tây Hoa, cô cũng không dám chủ quan.
Trương Tây Hoa tựa hồ thật sự rất vui, nói: "Chúng ta tâm sự nhé?"
Kiều Trà Trà: "Đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.