Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Chương 49: Tiểu Kiều Vào Huyện Thành 1
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
16/11/2022
Trình Vân Vân cũng không phải là trùng hợp đến nơi này, cô ta là cố ý lại tới đây gặp Kiều Trà Trà.
Cô ta biết hành vi của mình đột ngột, thế là làm bộ có việc, kéo rổ đi hai ba vòng trên con đường nhỏ đến sân phơi lúa cửa thôn nhiều lần, nhưng vậy mà vẫn không có gặp được bóng dáng của Kiều Trà Trà.
Cuối cùng thực sự đau chân, muốn từ bỏ trở về, chưa từng nghĩ đến tình thế xoay chuyển.
Trình Vân Vân bỗng dưng có chút chột dạ, bốn mắt nhìn nhau sau đó mau chóng dời ánh mắt, cười gật gật đầu, cũng không quay đầu lại chạy về nhà.
Kiều Trà Trà nháy mắt mấy cái, cô đáng sợ như thế sao?
Trình Vân Vân chạy xa rồi, dừng bước chân lại, há to miệng hít thở, vừa che ngực trong lòng lại vừa tự nhủ mình không phải sợ cô nha, cô ta là chính mình, là một người đặc biệt, nhìn thấy sự vật hoặc là người không tầm thường đều sẽ như chim sợ cành cong nha.
Cô ta một đường nhịp tim như nổi trống mà chạy vào trong nhà, trong nhà không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ có túp lều nhỏ đã được dọn dẹp của cô ta.
Mấy cây gỗ đã muốn hư thối bị chất đống ở góc tường, ngay cả nhà xí nhỏ cũng bị phá hủy, chuẩn bị phơi nắng bốn năm ngày sau đó cầm đi nhóm lửa nấu cơm, cũng không uổng phí công sức thật lớn mà nhà bọn họ đã bỏ ra để vận chuyển gỗ từ trên núi về nhà.
Trong lỗ mũi mẹ Trình nhét hai cuộn giấy, nghiêm mặt nói: "Mẹ đã xử lý giúp con rồi, về sau đừng có làm những việc này nữa, con gái con lứa thì nên sống yên ổn đi."
Trình Vân Vân: "Mẹ xử lý rồi thì thôi chứ sao."
Cô ta xem như phát hiện, bản thân mình làm cái gì cũng không được, đụng cái gì thì cái đó hỏng bét.
Cô ta cũng sợ, sợ mình thay đổi sẽ biến những chuyện xảy ra trong thôn đời trước biến mất.
Lỡ như người trong thôn bởi vì những cái thất bại kia của cô ta mà không tin tưởng cách làm của Ninh Du, vậy thôn bọn họ còn có thể giàu hay không đây?
Phải biết đời trước thôn bọn họ là thôn điển hình, giàu có xa gần đều nghe tiếng, là thôn được lên báo nhiều lần, thậm chí còn giàu hơn những người bày quầy bán hàng, xuống biển.
Nếu cô ta khiến những chuyện này không xảy ra, vậy cô ta chính là tội nhân, cũng đừng sống nữa, dứt khoát tìm tảng đá đâm chết cho xong.
Trình Vân Vân âu sầu trong lòng, tối hôm qua trước khi ngủ nghĩ tới những thứ mấu chốt này thì bị dọa mất ngủ đến bình minh.
Sắc mặt của mẹ Trình rốt cuộc cũng dãn ra, trong lòng tự nhủ con gái rốt cuộc cũng bình thường trở lại rồi.
"Nhưng mấy ngày nữa con muốn đi vào trong huyện thành một chuyến." Trình Vân Vân lại nói.
"Đi làm cái gì?"
"Đi mua sách!"
Cô ta nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại điên cuồng, tràn đầy phấn khởi.
Cô ta cũng không thể chơi, đợi đến khi Ninh Du đưa ra những phương án kia lại nỗ lực đúng không? Dù sao cũng phải mình mua sách để xem trước, nhìn xem cây ăn quả làm như thế nào chiết cành mới tốt nhất, gà vịt nuôi dưỡng làm như thế nào mới không sinh bệnh, với cái gì gọi là xen canh tăng vụ, gối vụ nữa. . . Đến lúc đó mình cũng nhận thầu một mảnh đất kiếm tiền.
Sống lại cả một đời, cô ta cái gì cũng không có học được, chỉ học được một đạo lý: Cầu người không bằng cầu mình.
Thế nhưng mà. . . Đọc sách thật mệt mỏi quá đi!
Mẹ Trình cứng người, lớn tiếng hô: "Đừng mua, con chỉ biết mua sách rồi bỏ phí! Ba ngày không đọc được hai trang, lấy ra nhóm lửa còn tốt hơn để con đọc."
Mẹ con nhà họ Trình mẹ một câu con một câu mà đấu võ mồm, mà lúc này ở bên trong chuồng bò cũ, hai vợ chồng vừa về đến nhà, chuẩn bị nhân lúc ráng chiều còn chưa biến mất xây dựng "nền tảng" sau phòng cho tốt.
Cột gỗ dù sao cũng phải chôn sâu một chút, Ninh Du nói nơi này bốn mùa rõ ràng, vào đông nhiệt độ không khí thấp, tuyết lớn đầy trời có thể đóng một lớp tuyết dày đến mắc cá chân ở trong sân.
Hàng năm còn có mùa mưa dài đến ba tháng, trong ba tháng này đương nhiên sẽ đổ mưa mỗi ngày, nhưng mưa to gió lớn thì không thể thiếu.
Gần đây chính là, buổi chiều hôm nay lúc Kiều Trà Trà bắt đầu làm việc liền nghe Chu Bình Quả phàn nàn, phàn nàn mấy ngày nữa sợ là muốn mưa, sau khi trời mưa công việc trong đất càng khó làm hơn, phải lúc nào cũng thoát nước mới được.
Nhưng mà nước mưa cũng có thể mang đến thu hoạch, mưa một chút, rau dại và nấm trên núi sẽ xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Cô ta biết hành vi của mình đột ngột, thế là làm bộ có việc, kéo rổ đi hai ba vòng trên con đường nhỏ đến sân phơi lúa cửa thôn nhiều lần, nhưng vậy mà vẫn không có gặp được bóng dáng của Kiều Trà Trà.
Cuối cùng thực sự đau chân, muốn từ bỏ trở về, chưa từng nghĩ đến tình thế xoay chuyển.
Trình Vân Vân bỗng dưng có chút chột dạ, bốn mắt nhìn nhau sau đó mau chóng dời ánh mắt, cười gật gật đầu, cũng không quay đầu lại chạy về nhà.
Kiều Trà Trà nháy mắt mấy cái, cô đáng sợ như thế sao?
Trình Vân Vân chạy xa rồi, dừng bước chân lại, há to miệng hít thở, vừa che ngực trong lòng lại vừa tự nhủ mình không phải sợ cô nha, cô ta là chính mình, là một người đặc biệt, nhìn thấy sự vật hoặc là người không tầm thường đều sẽ như chim sợ cành cong nha.
Cô ta một đường nhịp tim như nổi trống mà chạy vào trong nhà, trong nhà không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ có túp lều nhỏ đã được dọn dẹp của cô ta.
Mấy cây gỗ đã muốn hư thối bị chất đống ở góc tường, ngay cả nhà xí nhỏ cũng bị phá hủy, chuẩn bị phơi nắng bốn năm ngày sau đó cầm đi nhóm lửa nấu cơm, cũng không uổng phí công sức thật lớn mà nhà bọn họ đã bỏ ra để vận chuyển gỗ từ trên núi về nhà.
Trong lỗ mũi mẹ Trình nhét hai cuộn giấy, nghiêm mặt nói: "Mẹ đã xử lý giúp con rồi, về sau đừng có làm những việc này nữa, con gái con lứa thì nên sống yên ổn đi."
Trình Vân Vân: "Mẹ xử lý rồi thì thôi chứ sao."
Cô ta xem như phát hiện, bản thân mình làm cái gì cũng không được, đụng cái gì thì cái đó hỏng bét.
Cô ta cũng sợ, sợ mình thay đổi sẽ biến những chuyện xảy ra trong thôn đời trước biến mất.
Lỡ như người trong thôn bởi vì những cái thất bại kia của cô ta mà không tin tưởng cách làm của Ninh Du, vậy thôn bọn họ còn có thể giàu hay không đây?
Phải biết đời trước thôn bọn họ là thôn điển hình, giàu có xa gần đều nghe tiếng, là thôn được lên báo nhiều lần, thậm chí còn giàu hơn những người bày quầy bán hàng, xuống biển.
Nếu cô ta khiến những chuyện này không xảy ra, vậy cô ta chính là tội nhân, cũng đừng sống nữa, dứt khoát tìm tảng đá đâm chết cho xong.
Trình Vân Vân âu sầu trong lòng, tối hôm qua trước khi ngủ nghĩ tới những thứ mấu chốt này thì bị dọa mất ngủ đến bình minh.
Sắc mặt của mẹ Trình rốt cuộc cũng dãn ra, trong lòng tự nhủ con gái rốt cuộc cũng bình thường trở lại rồi.
"Nhưng mấy ngày nữa con muốn đi vào trong huyện thành một chuyến." Trình Vân Vân lại nói.
"Đi làm cái gì?"
"Đi mua sách!"
Cô ta nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại điên cuồng, tràn đầy phấn khởi.
Cô ta cũng không thể chơi, đợi đến khi Ninh Du đưa ra những phương án kia lại nỗ lực đúng không? Dù sao cũng phải mình mua sách để xem trước, nhìn xem cây ăn quả làm như thế nào chiết cành mới tốt nhất, gà vịt nuôi dưỡng làm như thế nào mới không sinh bệnh, với cái gì gọi là xen canh tăng vụ, gối vụ nữa. . . Đến lúc đó mình cũng nhận thầu một mảnh đất kiếm tiền.
Sống lại cả một đời, cô ta cái gì cũng không có học được, chỉ học được một đạo lý: Cầu người không bằng cầu mình.
Thế nhưng mà. . . Đọc sách thật mệt mỏi quá đi!
Mẹ Trình cứng người, lớn tiếng hô: "Đừng mua, con chỉ biết mua sách rồi bỏ phí! Ba ngày không đọc được hai trang, lấy ra nhóm lửa còn tốt hơn để con đọc."
Mẹ con nhà họ Trình mẹ một câu con một câu mà đấu võ mồm, mà lúc này ở bên trong chuồng bò cũ, hai vợ chồng vừa về đến nhà, chuẩn bị nhân lúc ráng chiều còn chưa biến mất xây dựng "nền tảng" sau phòng cho tốt.
Cột gỗ dù sao cũng phải chôn sâu một chút, Ninh Du nói nơi này bốn mùa rõ ràng, vào đông nhiệt độ không khí thấp, tuyết lớn đầy trời có thể đóng một lớp tuyết dày đến mắc cá chân ở trong sân.
Hàng năm còn có mùa mưa dài đến ba tháng, trong ba tháng này đương nhiên sẽ đổ mưa mỗi ngày, nhưng mưa to gió lớn thì không thể thiếu.
Gần đây chính là, buổi chiều hôm nay lúc Kiều Trà Trà bắt đầu làm việc liền nghe Chu Bình Quả phàn nàn, phàn nàn mấy ngày nữa sợ là muốn mưa, sau khi trời mưa công việc trong đất càng khó làm hơn, phải lúc nào cũng thoát nước mới được.
Nhưng mà nước mưa cũng có thể mang đến thu hoạch, mưa một chút, rau dại và nấm trên núi sẽ xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.