[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh
Chương 42: Chủ Động Mở Miệng Gọi Anh (3)
La Tử Phùng
12/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Măng đã bắt đầu lột vỏ vừa thô vừa già, một đứa trẻ năm sáu tuổi bình thường khó có thể tự mình hái măng, huống chi Đại Phúc và Tiểu An đều không đủ dinh dưỡng, sức lực càng kém hơn.
Dù đã nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh nhưng măng vẫn còn nguyên tại chỗ bất động.
“Nhổ thế nào cũng không nhổ được.” Tiểu An tức giận giậm giậm chân.
Thực ra lúc này, cả cậu bé và Đại Phúc đều nghĩ tới việc một mình không nhổ được, nhưng hai người hợp sức lại chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng hai đứa trẻ đều không muốn.
Mặc dù trước đó Thẩm Vi Vi đã để hai đứa trẻ gọi nhau, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ, vì ăn cơm không thể không cúi đầu. Bây giờ để hai đứa chủ động mở lời, vậy là hoàn toàn không có khả năng.
Hơn nữa đống măng trước mặt khó hái như vậy, hai đứa trẻ không nhổ được, lẽ nào mẹ có thể nhổ được sao?
Không thể nào.
Trước đó ở bệnh viện bác sĩ bảo rồi, sức khỏe hiện giờ của cô rất yếu, lại còn hôn mê lâu như vậy, chắc chắn sức lực yếu hơn hai đứa trẻ.
Tuy rằng bề ngoài không giống nhau, nhưng quả nhiên là cặp song sinh, hai đứa trẻ lúc này có suy nghĩ giống nhau chưa từng có, nhất thời cũng không vội vã.
Tiểu An cảm thấy lần này mẹ chắc chắn sẽ thua, chắc chắn sẽ trở về tay không.
Cứ nghĩ đến sẽ không cần phí sức để lấy được hoa hồng, nụ cười trên mặt cậu bé không ngừng được, cậu vươn cổ nhìn chăm chú vào nơi Thẩm Vi Vi rời đi, mong đợi cô sẽ về sớm.
Thời gian hai mươi phút trôi qua, Thẩm Vi Vi đến, nhìn thấy cô hai bàn tay trắng, Tiểu An vui đến mức gần như nhảy lên, nhưng giây sau, cậu bé nhìn thấy một cái giỏ gần đầy bày ra trước mặt.
Chỗ măng này cũng khá nặng, cho dù Thẩm Vi Vi đủ khỏe để mang cái giỏ lớn như vậy thì cũng thấy hơi mệt.
“Đây, đây là mẹ hái sao?” Nhìn giỏ măng lớn như vậy, Đại Phúc và Tiểu An đều bị sốc.
Chuyện gì vậy, không phải sức khỏe mẹ vùa mới hồi phục, cơ thể rất yếu sao?
Măng trúc khó hái như vậy, sao mẹ lại hái được nhiều như vậy?
Hai đứa trẻ hoàn toàn không dám tin, nhất là Tiểu An, cậu bé thậm chí còn cởi găng tay ra dụi mắt, cho rằng đây chắc chắn là ảo giác.
Thẩm Vi Vi biết ngay hai đứa sẽ không hợp tác, cô cũng đã liệu trước được kết quả này, cười nói: “Xem ra không cần đếm cũng biết kết quả rồi.”
Trên mặt đất có bốn cây măng, đó là kết quả hai anh em cùng nhau hái.
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của hai anh em vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, Thẩm Vi Vi lại nói: “Hay là mẹ cho hai đứa thêm một cơ hội nữa, chúng ta thi thêm một lần nữa, lần này thi mười phút, nếu hai đứa thua, hai đứa sợ nợ mẹ hai điều kiện, còn nếu thắng, kết quả lần trước sẽ không tính nữa.”
“Thế nào có thi không?”
“Thi.”
Tinh thần chiến đấu của hai đứa trẻ được khơi dậy, lần này cả hai đứa trẻ đều nghiêm túc hơn nhiều.
Hơn nữa không phải là hái bình thường mà phải động não.
Tiểu An dùng chân đá mạnh vào rễ cây măng, nghĩ bụng đá xong sẽ dễ nhổ hơn.
Còn Đại Phúc lại tìm thấy một cây gậy thô làm công cụ, định xới đất bên cạnh cây măng trước.
Phương pháp nghĩ thì hay, nhưng kết quả thì vẫn chưa rõ ràng.
Nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng, Tiểu An vẫn là người lên tiếng trước: “Này, chúng ta cùng nhau hái đi.”
Đại Phúc không lên tiếng.
Tiểu An.
A a a a Trình Minh Chiêu anh thật là xấu xa, xấu xa y như mẹ.
Măng đã bắt đầu lột vỏ vừa thô vừa già, một đứa trẻ năm sáu tuổi bình thường khó có thể tự mình hái măng, huống chi Đại Phúc và Tiểu An đều không đủ dinh dưỡng, sức lực càng kém hơn.
Dù đã nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh nhưng măng vẫn còn nguyên tại chỗ bất động.
“Nhổ thế nào cũng không nhổ được.” Tiểu An tức giận giậm giậm chân.
Thực ra lúc này, cả cậu bé và Đại Phúc đều nghĩ tới việc một mình không nhổ được, nhưng hai người hợp sức lại chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng hai đứa trẻ đều không muốn.
Mặc dù trước đó Thẩm Vi Vi đã để hai đứa trẻ gọi nhau, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ, vì ăn cơm không thể không cúi đầu. Bây giờ để hai đứa chủ động mở lời, vậy là hoàn toàn không có khả năng.
Hơn nữa đống măng trước mặt khó hái như vậy, hai đứa trẻ không nhổ được, lẽ nào mẹ có thể nhổ được sao?
Không thể nào.
Trước đó ở bệnh viện bác sĩ bảo rồi, sức khỏe hiện giờ của cô rất yếu, lại còn hôn mê lâu như vậy, chắc chắn sức lực yếu hơn hai đứa trẻ.
Tuy rằng bề ngoài không giống nhau, nhưng quả nhiên là cặp song sinh, hai đứa trẻ lúc này có suy nghĩ giống nhau chưa từng có, nhất thời cũng không vội vã.
Tiểu An cảm thấy lần này mẹ chắc chắn sẽ thua, chắc chắn sẽ trở về tay không.
Cứ nghĩ đến sẽ không cần phí sức để lấy được hoa hồng, nụ cười trên mặt cậu bé không ngừng được, cậu vươn cổ nhìn chăm chú vào nơi Thẩm Vi Vi rời đi, mong đợi cô sẽ về sớm.
Thời gian hai mươi phút trôi qua, Thẩm Vi Vi đến, nhìn thấy cô hai bàn tay trắng, Tiểu An vui đến mức gần như nhảy lên, nhưng giây sau, cậu bé nhìn thấy một cái giỏ gần đầy bày ra trước mặt.
Chỗ măng này cũng khá nặng, cho dù Thẩm Vi Vi đủ khỏe để mang cái giỏ lớn như vậy thì cũng thấy hơi mệt.
“Đây, đây là mẹ hái sao?” Nhìn giỏ măng lớn như vậy, Đại Phúc và Tiểu An đều bị sốc.
Chuyện gì vậy, không phải sức khỏe mẹ vùa mới hồi phục, cơ thể rất yếu sao?
Măng trúc khó hái như vậy, sao mẹ lại hái được nhiều như vậy?
Hai đứa trẻ hoàn toàn không dám tin, nhất là Tiểu An, cậu bé thậm chí còn cởi găng tay ra dụi mắt, cho rằng đây chắc chắn là ảo giác.
Thẩm Vi Vi biết ngay hai đứa sẽ không hợp tác, cô cũng đã liệu trước được kết quả này, cười nói: “Xem ra không cần đếm cũng biết kết quả rồi.”
Trên mặt đất có bốn cây măng, đó là kết quả hai anh em cùng nhau hái.
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của hai anh em vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, Thẩm Vi Vi lại nói: “Hay là mẹ cho hai đứa thêm một cơ hội nữa, chúng ta thi thêm một lần nữa, lần này thi mười phút, nếu hai đứa thua, hai đứa sợ nợ mẹ hai điều kiện, còn nếu thắng, kết quả lần trước sẽ không tính nữa.”
“Thế nào có thi không?”
“Thi.”
Tinh thần chiến đấu của hai đứa trẻ được khơi dậy, lần này cả hai đứa trẻ đều nghiêm túc hơn nhiều.
Hơn nữa không phải là hái bình thường mà phải động não.
Tiểu An dùng chân đá mạnh vào rễ cây măng, nghĩ bụng đá xong sẽ dễ nhổ hơn.
Còn Đại Phúc lại tìm thấy một cây gậy thô làm công cụ, định xới đất bên cạnh cây măng trước.
Phương pháp nghĩ thì hay, nhưng kết quả thì vẫn chưa rõ ràng.
Nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng, Tiểu An vẫn là người lên tiếng trước: “Này, chúng ta cùng nhau hái đi.”
Đại Phúc không lên tiếng.
Tiểu An.
A a a a Trình Minh Chiêu anh thật là xấu xa, xấu xa y như mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.