[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh
Chương 47: Mua Vải (4)
La Tử Phùng
12/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên quân khu cũng có công hội gia đình, chuyên phụ trách khu gia đình, thím Hà làm cán sự trong đó, mặc dù thím không phụ trách việc tuyển dụng của trường tiểu học quân khu, nhưng giới thiệu thì cũng không thành vấn đề.
Nhưng lữ đoàn trưởng Trương lại lắc đầu: “Hay là đợi thêm đi, con bé vừa mới xuất viện, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, hơn nữa chúng ta cũng không biết học vấn và năng lực của Tiểu Thẩm như thế nào.”
“Được, vậy chuyện này để sau đi.”
Thím Hà không đề cập đến chuyện này nữa, nhưng thím lại không biết Tào Mộng Mẫn ở ngoài sân đang định tới hỏi thím chuyện tuyển dụng giáo viên, đúng lúc cô ta nghe thấy rõ mồn một cuộc nói chuyện của bọn họ.
Có rất nhiều cách chế biến thịt bò tươi, thịt bò khô làm trong nồi là ngon nhất.
Nhưng bây giờ không có nồi nhôm, Thẩm Vi Vi dứt khoát cho vào một cái nồi lớn để hầm, thêm sợi cà rốt và ớt khô, không cần nêm nếm quá nhiều gia vị, xào trên lửa lớn là sẽ trở thành một món ăn vừa cay vừa ngon.
Cảm giác nhai thịt bò có thể không bằng thịt lợn, nhưng mùi thơm thì không cần bàn cãi. Thẩm Vi Vi bưng đồ ăn lên phòng ăn, Tiểu An đã sắp xong bát đũa rồi.
Món chính hôm nay là mì, Thẩm Vi Vi đã mua rất nhiều mì que từ hợp tác xã cung tiêu, làm thành mì kéo tay với mì sợi trắng. Cô dùng thìa xúc một thìa lớn thịt bò cho vào bát, sợi mì ngâm trong nước dùng dần dần đổi màu, nhân lúc mì vẫn còn bốc khói nóng hổi cô cắn một miếng, ngon đến mức cả người khoan khoái.
Một nồi mì nhỏ ba người ăn sạch sẽ.
Cơm nước xong, Tiểu An gãi gãi đầu, hỏi: “Con… con đi chơi được không?”
Mấy hôm nay cậu bé bận rộn làm việc, lâu lắm rồi không được ra ngoài chơi, dù sao thì mẹ cũng bảo rồi, bây giờ không cần biết có hoa hồng nhỏ hay không thì đều phải gọi Đại Phúc, cậu bé đã từ bỏ hoàn toàn, muốn ra ngoài chơi cho đã.
Thẩm Vi Vi cũng không ngăn cậu bé: “Con chắc chắn không muốn rửa bát chứ.”
“Không muốn.”
“Vậy là không có hoa hồng nhỏ nữa đâu nha.”
Lần trước ở hợp tác xã cung tiêu, Tiểu An nhìn thấy quýt đóng hộp trong tủ, thèm đến mức không đi nổi, Thẩm Vi Vi đã mua hai hộp. Nhưng lúc đó cô bảo, nếu sau này muốn ăn quà vật thì phải đổi bằng hoa hồng nhỏ, một hoa hồng nhỏ giá hai xu, một hộp quýt đóng hộp một hào (bằng mười xu) vậy thì phải có năm hoa hồng nhỏ mới mua được.
Quýt đóng hộp đương nhiên rất ngon, nhưng Tiểu An đã được ăn mì thịt bò no nê cảm thấy không xi nhê gì.
“Con không muốn.”
“Được, vậy con đi chơi đi, chú ý an toàn nhé, về sớm một chút.” Thẩm Vi Vi dặn dò cậu bé xong thì chuẩn bị đi rửa bát. Cô vừa đi vào phòng bếp thì phát hiện phía sau mình có một chiếc đuôi đi theo.
“Tay của Đại Phúc bị thương, vẫn chưa làm được.” Thẩm Vi Vi tưởng rằng cậu bé muốn có hoa hồng nhỏ nên vội vàng nói.
Đại Phúc gật gật đầu nhưng vẫn không rời đi, cậu bé vẫn đứng trong phòng bếp, đôi mắt đen sáng ngời chằm chằm nhìn mẹ, cậu bé cũng không giải thích mình đến đây không phải vì để rửa bát.
Cậu bé nghĩ mặc dù mẹ nói rằng khi nào mẹ già thì mới cần chăm sóc, nhưng hiện giờ người đó không có ở nhà, mẹ làm việc một mình chắc chắn có chút cô đơn, nên cậu bé đứng ở đây chắc sẽ khiến mẹ vui hơn chút.
Sau khi thu dọn nhà bếp xong, Thẩm Vi Vi lại đến dọn dẹp vườn rau. Sau hai ngày bận rộn, nơi này cũng sắp sửa xong.
Bên quân khu cũng có công hội gia đình, chuyên phụ trách khu gia đình, thím Hà làm cán sự trong đó, mặc dù thím không phụ trách việc tuyển dụng của trường tiểu học quân khu, nhưng giới thiệu thì cũng không thành vấn đề.
Nhưng lữ đoàn trưởng Trương lại lắc đầu: “Hay là đợi thêm đi, con bé vừa mới xuất viện, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, hơn nữa chúng ta cũng không biết học vấn và năng lực của Tiểu Thẩm như thế nào.”
“Được, vậy chuyện này để sau đi.”
Thím Hà không đề cập đến chuyện này nữa, nhưng thím lại không biết Tào Mộng Mẫn ở ngoài sân đang định tới hỏi thím chuyện tuyển dụng giáo viên, đúng lúc cô ta nghe thấy rõ mồn một cuộc nói chuyện của bọn họ.
Có rất nhiều cách chế biến thịt bò tươi, thịt bò khô làm trong nồi là ngon nhất.
Nhưng bây giờ không có nồi nhôm, Thẩm Vi Vi dứt khoát cho vào một cái nồi lớn để hầm, thêm sợi cà rốt và ớt khô, không cần nêm nếm quá nhiều gia vị, xào trên lửa lớn là sẽ trở thành một món ăn vừa cay vừa ngon.
Cảm giác nhai thịt bò có thể không bằng thịt lợn, nhưng mùi thơm thì không cần bàn cãi. Thẩm Vi Vi bưng đồ ăn lên phòng ăn, Tiểu An đã sắp xong bát đũa rồi.
Món chính hôm nay là mì, Thẩm Vi Vi đã mua rất nhiều mì que từ hợp tác xã cung tiêu, làm thành mì kéo tay với mì sợi trắng. Cô dùng thìa xúc một thìa lớn thịt bò cho vào bát, sợi mì ngâm trong nước dùng dần dần đổi màu, nhân lúc mì vẫn còn bốc khói nóng hổi cô cắn một miếng, ngon đến mức cả người khoan khoái.
Một nồi mì nhỏ ba người ăn sạch sẽ.
Cơm nước xong, Tiểu An gãi gãi đầu, hỏi: “Con… con đi chơi được không?”
Mấy hôm nay cậu bé bận rộn làm việc, lâu lắm rồi không được ra ngoài chơi, dù sao thì mẹ cũng bảo rồi, bây giờ không cần biết có hoa hồng nhỏ hay không thì đều phải gọi Đại Phúc, cậu bé đã từ bỏ hoàn toàn, muốn ra ngoài chơi cho đã.
Thẩm Vi Vi cũng không ngăn cậu bé: “Con chắc chắn không muốn rửa bát chứ.”
“Không muốn.”
“Vậy là không có hoa hồng nhỏ nữa đâu nha.”
Lần trước ở hợp tác xã cung tiêu, Tiểu An nhìn thấy quýt đóng hộp trong tủ, thèm đến mức không đi nổi, Thẩm Vi Vi đã mua hai hộp. Nhưng lúc đó cô bảo, nếu sau này muốn ăn quà vật thì phải đổi bằng hoa hồng nhỏ, một hoa hồng nhỏ giá hai xu, một hộp quýt đóng hộp một hào (bằng mười xu) vậy thì phải có năm hoa hồng nhỏ mới mua được.
Quýt đóng hộp đương nhiên rất ngon, nhưng Tiểu An đã được ăn mì thịt bò no nê cảm thấy không xi nhê gì.
“Con không muốn.”
“Được, vậy con đi chơi đi, chú ý an toàn nhé, về sớm một chút.” Thẩm Vi Vi dặn dò cậu bé xong thì chuẩn bị đi rửa bát. Cô vừa đi vào phòng bếp thì phát hiện phía sau mình có một chiếc đuôi đi theo.
“Tay của Đại Phúc bị thương, vẫn chưa làm được.” Thẩm Vi Vi tưởng rằng cậu bé muốn có hoa hồng nhỏ nên vội vàng nói.
Đại Phúc gật gật đầu nhưng vẫn không rời đi, cậu bé vẫn đứng trong phòng bếp, đôi mắt đen sáng ngời chằm chằm nhìn mẹ, cậu bé cũng không giải thích mình đến đây không phải vì để rửa bát.
Cậu bé nghĩ mặc dù mẹ nói rằng khi nào mẹ già thì mới cần chăm sóc, nhưng hiện giờ người đó không có ở nhà, mẹ làm việc một mình chắc chắn có chút cô đơn, nên cậu bé đứng ở đây chắc sẽ khiến mẹ vui hơn chút.
Sau khi thu dọn nhà bếp xong, Thẩm Vi Vi lại đến dọn dẹp vườn rau. Sau hai ngày bận rộn, nơi này cũng sắp sửa xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.