Thập Niên 70: Sau Khi Nhiếp Chính Trưởng Công Chúa Trở Thành Nữ Phụ Bia Đỡ Đạn
Chương 4:
Viễn Phương Cổ Đạo
12/04/2024
Vung kiếm tàn nhẫn, hệt như mười ba năm trước.
Cậu ta không còn nghe thấy tiếng ồn ào gọi ngự y bên tai nữa.
Trong mắt chỉ còn lại hình bóng tỷ tỷ bị đâm xuyên qua.
Giờ đây, thiếu niên hoàng đế hối hận rồi.
…
Đường Vãn Vãn tỉnh dậy từ giấc mơ của mình.
Cô lại mơ thấy giấc mơ kiếp trước đó.
Đúng vậy, kiếp trước.
Đường Vãn Vãn không phải người của thế giới này.
Năm đó vừa chết đi, còn tưởng thế là hết, ai ngờ vẫn sẽ có kiếp sau?
Ký ức của Đường Vãn Vãn về kiếp trước đã thức tỉnh vào ba năm trước.
Ở cùng độ tuổi mười ba, kiếp trước cô đảm nhận trách nhiệm nhiếp chính trưởng công chúa, đối mặt với nước Tấn đổ nát bị sài lang hổ báo bao vây, chỉ có thể căng da đầu, gánh vác gánh nặng này.
Nhưng ở tuổi mười ba kiếp này, cô vẫn còn là một học sinh mới bước vào cấp hai.
Cô đã sống ở nhà họ Đường được mười ba năm, vì không còn ký ức về cuộc đời đó nên cô sống rất hạnh phúc.
Không hận thù, không áp lực.
Dù gia đình ở kiếp này không hiển hách như kiếp trước… Không! Đường Vãn Vãn cũng không cảm thấy kiếp trước hiển hách cho lắm, mặc dù là con gái hoàng gia, nghe có vẻ như thân phận cao quý, nhưng làm công chúa của nước Tấn lại không bằng một con gái nhà quý tộc bình thường.
Ít nhất các quý nữ có thể tự do kết hôn, cha mẹ bọn họ sẽ không để họ đi hoà thân ở nước khác, nhưng thân là con gái hoàng gia, lại thân bất do kỷ.
Cho dù sau này cô có đứng trên đỉnh cao quyền lực, vẫn không thể thoát khỏi kết cục hoà thân.
Thế giới này khác với thế giới cô từng sống ở kiếp trước.
Nơi này đã không còn hoàng quyền nữa, mọi người đều bình đẳng.
Cha mẹ cô đều bước ra từ chiến hoả, cha cô hiện tại là tư lệnh quân đồn trú, tương đương với võ quan tam phẩm ở kiếp trước.
Mẹ cô là bác sĩ trưởng quân y kiêm phó viện trưởng, còn các anh trai của cô nữa...
Nghĩ đến cha mẹ và các anh, sự bất bình do giấc mơ ở kiếp trước gây ra của Đường Vãn Vãn dần dần lắng xuống.
Cô nghĩ, nếu không phải ba năm trước cô mới thức tỉnh ký ức kiếp trước, nếu được sống lại với ký ức của mình, liệu cô có mang theo những cảm xúc từ kiếp trước, ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và gia đình?
Suy cho cùng, trước đây cô đã từng bị tổn thương bởi những người thân yêu của mình.
Mang theo tâm trạng này, làm sao có thể hòa nhập vào một gia đình mới?
Kiếp trước cô không có được chút tình cảm gia đình nào, chỉ có sự nghi ngờ và phản bội, nhưng kiếp này cha mẹ và các anh trai lại rất yêu thương cô.
Nói là châu là bảo thì cũng không quá lời.
Tia nắng ban mai xuất hiện, trời sắp sáng.
Tiếng chuông báo thức vang lên đúng giờ.
Bên ngoài còn có tiếng cha mẹ rời giường đi xuống lầu, còn cả tiếng nói chuyện.
Rõ ràng là sợ đánh thức cô nên mới hạ giọng.
Cảm nhận được sự bao dung và yêu thương của cha mẹ, hô hấp vốn có phần gấp gáp vì mơ thấy kiếp trước của Đường Vãn Vãn cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Không còn những giấc mơ nữa.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng.
Mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, tia nắng nhỏ như tinh linh lượn vòng quanh.
Giấc ngủ lần này cô ngủ rất thoải mái.
Cũng rất yên tâm.
Cô lấy quần áo rồi vào phòng tắm ngâm nước nóng.
Đây là thói quen của Đường Vãn Vãn, thói quen từ kiếp trước mang theo, buổi sáng thức dậy cô luôn thích tắm.
Dù lúc cô chỉ mới đầu thai đến đây, chưa thức tỉnh ký ức, nhưng có lẽ thói quen này đã khắc sâu vào xương tủy, cô đã có thói quen này từ khi còn nhỏ.
Hoặc dù không còn ký ức về kiếp trước nhưng cô vẫn giữ được nhiều thói quen và sở thích của mình.
Tất nhiên, mức độ hưởng thụ của hiện giờ không thể so sánh với mức độ hưởng thụ của đời trước.
Kiếp trước cô là công chúa, còn là trưởng công chúa nắm trong tay quyền nhiếm chính, chỉ mỗi việc tắm bình thường này thôi đã có hàng chục người hầu hạ, chưa kể các cung nữ khác là công tác chuẩn bị các thứ.
Kiếp trước, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ra sao nếu không có ai hầu hạ.
Nếu như vừa mới đầu thai cô đã có ký ức, có lẽ sẽ cảm thấy không thể thích ứng được, dù sao từ nhỏ cô đã quen với việc được hầu hạ.
Cậu ta không còn nghe thấy tiếng ồn ào gọi ngự y bên tai nữa.
Trong mắt chỉ còn lại hình bóng tỷ tỷ bị đâm xuyên qua.
Giờ đây, thiếu niên hoàng đế hối hận rồi.
…
Đường Vãn Vãn tỉnh dậy từ giấc mơ của mình.
Cô lại mơ thấy giấc mơ kiếp trước đó.
Đúng vậy, kiếp trước.
Đường Vãn Vãn không phải người của thế giới này.
Năm đó vừa chết đi, còn tưởng thế là hết, ai ngờ vẫn sẽ có kiếp sau?
Ký ức của Đường Vãn Vãn về kiếp trước đã thức tỉnh vào ba năm trước.
Ở cùng độ tuổi mười ba, kiếp trước cô đảm nhận trách nhiệm nhiếp chính trưởng công chúa, đối mặt với nước Tấn đổ nát bị sài lang hổ báo bao vây, chỉ có thể căng da đầu, gánh vác gánh nặng này.
Nhưng ở tuổi mười ba kiếp này, cô vẫn còn là một học sinh mới bước vào cấp hai.
Cô đã sống ở nhà họ Đường được mười ba năm, vì không còn ký ức về cuộc đời đó nên cô sống rất hạnh phúc.
Không hận thù, không áp lực.
Dù gia đình ở kiếp này không hiển hách như kiếp trước… Không! Đường Vãn Vãn cũng không cảm thấy kiếp trước hiển hách cho lắm, mặc dù là con gái hoàng gia, nghe có vẻ như thân phận cao quý, nhưng làm công chúa của nước Tấn lại không bằng một con gái nhà quý tộc bình thường.
Ít nhất các quý nữ có thể tự do kết hôn, cha mẹ bọn họ sẽ không để họ đi hoà thân ở nước khác, nhưng thân là con gái hoàng gia, lại thân bất do kỷ.
Cho dù sau này cô có đứng trên đỉnh cao quyền lực, vẫn không thể thoát khỏi kết cục hoà thân.
Thế giới này khác với thế giới cô từng sống ở kiếp trước.
Nơi này đã không còn hoàng quyền nữa, mọi người đều bình đẳng.
Cha mẹ cô đều bước ra từ chiến hoả, cha cô hiện tại là tư lệnh quân đồn trú, tương đương với võ quan tam phẩm ở kiếp trước.
Mẹ cô là bác sĩ trưởng quân y kiêm phó viện trưởng, còn các anh trai của cô nữa...
Nghĩ đến cha mẹ và các anh, sự bất bình do giấc mơ ở kiếp trước gây ra của Đường Vãn Vãn dần dần lắng xuống.
Cô nghĩ, nếu không phải ba năm trước cô mới thức tỉnh ký ức kiếp trước, nếu được sống lại với ký ức của mình, liệu cô có mang theo những cảm xúc từ kiếp trước, ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và gia đình?
Suy cho cùng, trước đây cô đã từng bị tổn thương bởi những người thân yêu của mình.
Mang theo tâm trạng này, làm sao có thể hòa nhập vào một gia đình mới?
Kiếp trước cô không có được chút tình cảm gia đình nào, chỉ có sự nghi ngờ và phản bội, nhưng kiếp này cha mẹ và các anh trai lại rất yêu thương cô.
Nói là châu là bảo thì cũng không quá lời.
Tia nắng ban mai xuất hiện, trời sắp sáng.
Tiếng chuông báo thức vang lên đúng giờ.
Bên ngoài còn có tiếng cha mẹ rời giường đi xuống lầu, còn cả tiếng nói chuyện.
Rõ ràng là sợ đánh thức cô nên mới hạ giọng.
Cảm nhận được sự bao dung và yêu thương của cha mẹ, hô hấp vốn có phần gấp gáp vì mơ thấy kiếp trước của Đường Vãn Vãn cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Không còn những giấc mơ nữa.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng.
Mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, tia nắng nhỏ như tinh linh lượn vòng quanh.
Giấc ngủ lần này cô ngủ rất thoải mái.
Cũng rất yên tâm.
Cô lấy quần áo rồi vào phòng tắm ngâm nước nóng.
Đây là thói quen của Đường Vãn Vãn, thói quen từ kiếp trước mang theo, buổi sáng thức dậy cô luôn thích tắm.
Dù lúc cô chỉ mới đầu thai đến đây, chưa thức tỉnh ký ức, nhưng có lẽ thói quen này đã khắc sâu vào xương tủy, cô đã có thói quen này từ khi còn nhỏ.
Hoặc dù không còn ký ức về kiếp trước nhưng cô vẫn giữ được nhiều thói quen và sở thích của mình.
Tất nhiên, mức độ hưởng thụ của hiện giờ không thể so sánh với mức độ hưởng thụ của đời trước.
Kiếp trước cô là công chúa, còn là trưởng công chúa nắm trong tay quyền nhiếm chính, chỉ mỗi việc tắm bình thường này thôi đã có hàng chục người hầu hạ, chưa kể các cung nữ khác là công tác chuẩn bị các thứ.
Kiếp trước, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ra sao nếu không có ai hầu hạ.
Nếu như vừa mới đầu thai cô đã có ký ức, có lẽ sẽ cảm thấy không thể thích ứng được, dù sao từ nhỏ cô đã quen với việc được hầu hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.