Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 17:
(>..
27/02/2023
“Lúc trước cậu không nên nhường suất học cho cô ta.” Lâm Cách cảm thấy uất ức thay Phương Mục Dương, ngay cả suất vào đại học cũng nhường lại, kết quả khi xảy ra chuyện, Lăng Y thậm chí còn chẳng buồn đến thăm nữa.
Phương Mục Dương không tiếp lời, chỉ hỏi: “Cậu có biết nhà Phí Nghê ở đâu không?”
Sau khi cậu bạn học cũ ngày xưa của anh và Phí Nghê rời đi, Phương Mục Dương liền thu thập đồ đạc trong ngăn tủ, bỏ vào một chiếc túi rồi cầm tờ giấy ra khỏi phòng. Anh thường xuyên ra ngoài bệnh viện vẽ tranh cho nên y tá cũng không ai hỏi xem anh đi đâu cả.
Vì hôm nay con gái có khách tới chơi nên cha Phí đã lấy trà Bích Loa Xuân Phí Nghê mua biếu ra pha. Thường ngày ông chỉ uống mỗi chút trà cám mà thôi. Từ sau khi về hưu, cha Phí không còn dư dả như trước nữa, làm gì cũng rất tiết kiệm.
Cha Phí khách sáo nói chẳng phải là trà ngon gì, thôi thì cứ uống tạm vậy.
Phương Mục Dương giờ đã có thể tự mình sinh hoạt và trò chuyện cùng người khác, nhưng mà mấy lời đãi bôi thì anh vẫn chưa nói được. Anh hỏi đây có phải trà cũ hay không. Nhiều năm rồi không uống trà, nhưng lưỡi của anh vẫn nhạy cảm với lá trà.
Trà này quả thực không phải trà mới, đã để khoảng hai năm rồi. Cha Phí nghe thế thì trong lòng rất không vui. Có trà uống là may rồi, hiện giờ ai ai cũng là giai cấp vô sản như nhau, tôi lấy trà ngon bình thường không dám uống ra đãi cậu, vậy mà cậu còn kén cá chọn canh như thế.
Cha Phí không phải là người hiếu khách, cũng chẳng biết nói chuyện gì, chỉ đành quanh quẩn chủ đề Phí Nghê. Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê làm nghề gì, mấy giờ làm mấy giờ tan, một tuần được nghỉ mấy ngày. Sau khi hiểu được đại khái, anh lại hỏi gần đây Phí Nghê bận gì mà không tới viện thăm anh.
Cha Phí cũng không giấu giếm, nói thẳng là Phí Nghê giờ có đối tượng qua lại, hôm nay còn đi xem phim với người ta nữa.
Phương Mục Dương không tiếp tục hỏi, chỉ lấy một viên sô cô la từ túi ra, bóc vỏ đưa cho cha Phí.
Cha Phí cắn một miếng sô cô la, lại khách khí nói: “Thằng nhóc này, đến thì cứ đến đi, lại còn bày vẽ thế nữa, lần sau tới tuyệt đối đừng mang gì nhé.”
Phương Mục Dương gật đầu: “Vâng, lần sau tới không mang gì nữa.”
Cha Phí sợ Phương Mục Dương lại tiếp tục tới nữa thật, lập tức nói: “Bọn chú hay đi vắng lắm, lần này là trùng hợp đúng dịp ở nhà cả đấy, nếu không cháu đến lại chẳng gặp ai.”
“Thế mọi người thường hay ở nhà lúc nào?”
“Chuyện đấy…” Cha Phí nâng chén trà, lại hớp thêm một ngụm nữa.
Phí Nghê dẫn Diệp Phong tới cửa nhà trước, sau đó mới đặt thịt ngâm nước sốt và dạ dày rim mới mua lên chiếc bàn nhỏ trên lối đi vào gian bếp.
Mẹ Phí thì thầm bên tai cô: “Cái cậu Tiểu Phương ở bệnh viện kia vừa đến.”
“Ai cơ ạ?”
“Thì là cậu Phương Mục Dương kia đó.”
“Thật ạ?”
Sự phấn khích trong giọng nói của Phí Nghê không thể qua mắt mẹ Phí, bà nghe xong liền nhíu mày: “Con rốt cuộc nghĩ thế nào? Bây giờ con vẫn còn đang theo Diệp Phong đấy, đừng có bắt cá hai tay rồi lại vạch áo cho người xem lưng.”
“Không như mẹ nghĩ đâu ạ.” Phí Nghê chắc mẩm Phương Mục Dương đã khôi phục trí nhớ rồi, nếu không sao bệnh viện có thể để cậu ta ra ngoài dễ dàng như vậy? Cậu ta khỏe lại, có lẽ cô vẫn sẽ được bình bầu tiên tiến. Nhưng cả tháng nay cô không đến bệnh viện rồi, chưa biết chừng đã bị nhận định là phần tử đầu cơ thất bại. Song dù là trường hợp nào, Phương Mục Dương khôi phục trí nhớ vẫn không phải chuyện gì xấu.
“Con đi đâu đấy?”
“Con ra ngoài mua dưa hấu.”
“Đừng mua, hôm nay mẹ đã nấu mì thịt kho rồi, con lại mua nhiều đồ ăn như vậy, sao còn bụng mà ăn dưa hấu nữa?” Mẹ Phí hạ giọng gọi với theo cô. “Con mau mau vào trong đi, chẳng may Tiểu Phương kia nhỡ mồm nói ra gì đó làm hỏng mất chuyện của con thì phải làm sao bây giờ?”
Phí Nghê bỏ ngoài tai lời mẹ nói, vẫn cứ xuống tầng đạp xe ra hàng hoa quả mua dưa hấu. Cô đã quen với một Phương Mục Dương đến móng tay mình cũng chẳng biết cách tự bấm, hiện giờ nếu như cậu ta thực sự nhớ lại hết rồi, cô quả thực không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào.
Phương Mục Dương cũng không làm hỏng chuyện của Phí Nghê. Anh giới thiệu với Diệp Phong mình là bạn học cũ của Phí Nghê, vì muốn cảm ơn cô đã chăm sóc mấy ngày qua nên mới tới nhà thăm hỏi. Biết chuyện Phí Nghê đi mua dưa hấu, anh giao lại cái túi mình mang đến cho cha Phí. Cha Phí khách sáo đã quen, tức thì giữ anh ở lại ăn cơm, song Phương Mục Dương từ chối, bảo mình còn phải tranh thủ thời gian để quay trở về bệnh viện.
Phương Mục Dương không tiếp lời, chỉ hỏi: “Cậu có biết nhà Phí Nghê ở đâu không?”
Sau khi cậu bạn học cũ ngày xưa của anh và Phí Nghê rời đi, Phương Mục Dương liền thu thập đồ đạc trong ngăn tủ, bỏ vào một chiếc túi rồi cầm tờ giấy ra khỏi phòng. Anh thường xuyên ra ngoài bệnh viện vẽ tranh cho nên y tá cũng không ai hỏi xem anh đi đâu cả.
Vì hôm nay con gái có khách tới chơi nên cha Phí đã lấy trà Bích Loa Xuân Phí Nghê mua biếu ra pha. Thường ngày ông chỉ uống mỗi chút trà cám mà thôi. Từ sau khi về hưu, cha Phí không còn dư dả như trước nữa, làm gì cũng rất tiết kiệm.
Cha Phí khách sáo nói chẳng phải là trà ngon gì, thôi thì cứ uống tạm vậy.
Phương Mục Dương giờ đã có thể tự mình sinh hoạt và trò chuyện cùng người khác, nhưng mà mấy lời đãi bôi thì anh vẫn chưa nói được. Anh hỏi đây có phải trà cũ hay không. Nhiều năm rồi không uống trà, nhưng lưỡi của anh vẫn nhạy cảm với lá trà.
Trà này quả thực không phải trà mới, đã để khoảng hai năm rồi. Cha Phí nghe thế thì trong lòng rất không vui. Có trà uống là may rồi, hiện giờ ai ai cũng là giai cấp vô sản như nhau, tôi lấy trà ngon bình thường không dám uống ra đãi cậu, vậy mà cậu còn kén cá chọn canh như thế.
Cha Phí không phải là người hiếu khách, cũng chẳng biết nói chuyện gì, chỉ đành quanh quẩn chủ đề Phí Nghê. Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê làm nghề gì, mấy giờ làm mấy giờ tan, một tuần được nghỉ mấy ngày. Sau khi hiểu được đại khái, anh lại hỏi gần đây Phí Nghê bận gì mà không tới viện thăm anh.
Cha Phí cũng không giấu giếm, nói thẳng là Phí Nghê giờ có đối tượng qua lại, hôm nay còn đi xem phim với người ta nữa.
Phương Mục Dương không tiếp tục hỏi, chỉ lấy một viên sô cô la từ túi ra, bóc vỏ đưa cho cha Phí.
Cha Phí cắn một miếng sô cô la, lại khách khí nói: “Thằng nhóc này, đến thì cứ đến đi, lại còn bày vẽ thế nữa, lần sau tới tuyệt đối đừng mang gì nhé.”
Phương Mục Dương gật đầu: “Vâng, lần sau tới không mang gì nữa.”
Cha Phí sợ Phương Mục Dương lại tiếp tục tới nữa thật, lập tức nói: “Bọn chú hay đi vắng lắm, lần này là trùng hợp đúng dịp ở nhà cả đấy, nếu không cháu đến lại chẳng gặp ai.”
“Thế mọi người thường hay ở nhà lúc nào?”
“Chuyện đấy…” Cha Phí nâng chén trà, lại hớp thêm một ngụm nữa.
Phí Nghê dẫn Diệp Phong tới cửa nhà trước, sau đó mới đặt thịt ngâm nước sốt và dạ dày rim mới mua lên chiếc bàn nhỏ trên lối đi vào gian bếp.
Mẹ Phí thì thầm bên tai cô: “Cái cậu Tiểu Phương ở bệnh viện kia vừa đến.”
“Ai cơ ạ?”
“Thì là cậu Phương Mục Dương kia đó.”
“Thật ạ?”
Sự phấn khích trong giọng nói của Phí Nghê không thể qua mắt mẹ Phí, bà nghe xong liền nhíu mày: “Con rốt cuộc nghĩ thế nào? Bây giờ con vẫn còn đang theo Diệp Phong đấy, đừng có bắt cá hai tay rồi lại vạch áo cho người xem lưng.”
“Không như mẹ nghĩ đâu ạ.” Phí Nghê chắc mẩm Phương Mục Dương đã khôi phục trí nhớ rồi, nếu không sao bệnh viện có thể để cậu ta ra ngoài dễ dàng như vậy? Cậu ta khỏe lại, có lẽ cô vẫn sẽ được bình bầu tiên tiến. Nhưng cả tháng nay cô không đến bệnh viện rồi, chưa biết chừng đã bị nhận định là phần tử đầu cơ thất bại. Song dù là trường hợp nào, Phương Mục Dương khôi phục trí nhớ vẫn không phải chuyện gì xấu.
“Con đi đâu đấy?”
“Con ra ngoài mua dưa hấu.”
“Đừng mua, hôm nay mẹ đã nấu mì thịt kho rồi, con lại mua nhiều đồ ăn như vậy, sao còn bụng mà ăn dưa hấu nữa?” Mẹ Phí hạ giọng gọi với theo cô. “Con mau mau vào trong đi, chẳng may Tiểu Phương kia nhỡ mồm nói ra gì đó làm hỏng mất chuyện của con thì phải làm sao bây giờ?”
Phí Nghê bỏ ngoài tai lời mẹ nói, vẫn cứ xuống tầng đạp xe ra hàng hoa quả mua dưa hấu. Cô đã quen với một Phương Mục Dương đến móng tay mình cũng chẳng biết cách tự bấm, hiện giờ nếu như cậu ta thực sự nhớ lại hết rồi, cô quả thực không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào.
Phương Mục Dương cũng không làm hỏng chuyện của Phí Nghê. Anh giới thiệu với Diệp Phong mình là bạn học cũ của Phí Nghê, vì muốn cảm ơn cô đã chăm sóc mấy ngày qua nên mới tới nhà thăm hỏi. Biết chuyện Phí Nghê đi mua dưa hấu, anh giao lại cái túi mình mang đến cho cha Phí. Cha Phí khách sáo đã quen, tức thì giữ anh ở lại ăn cơm, song Phương Mục Dương từ chối, bảo mình còn phải tranh thủ thời gian để quay trở về bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.