Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách
Chương 19: Nói Dối
Ngô Nãi Cha Già
05/11/2022
Lâm Tiểu Nguyệt thuận miệng lên tiếng, “Cũng chỉ ăn thử mấy miếng trứng gà, bác cần phải đắn đo đến thế sao?”
“Mày vừa nói cái gì đấy? Chỗ này có đến lượt mày xen mồm không?” Trần Thúy Vân quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Nguyệt.
Địa vị của Lâm Tiểu Nguyệt ở trong nhà thuộc mức thấp nhất, bởi vì cô được người ta mua về với giá 1 909 phân tiền.
“Đúng thế!”
Ngay cả hậu bối Nhan Liên Hoa cũng khinh thường Lâm Tiểu Nguyệt, “Chị thì tính là cái thá gì chứ! Còn dám tranh luận với mẹ tôi!”
Nhan Hồng Anh là người còn lại biết về vụ ăn vụng này, nóng lòng công kích người chủ mưu, “Thím hai, thím ba cũng không phải là lần đầu làm! Khi gà mái già nhà chúng ta có đôi thì một ngày đẻ được hai quả trứng, nhưng mà chúng ta chỉ được ăn một quả, thím ba đút cho ai ăn, không phải chúng ta biết hết rồi sao!
“Không có không có, thật sự chỉ nếm thử mùi vị.”
Vương Tú Anh biện giải cho bản thân, cứ việc bà có hơi chột dạ, “Chị hai, chuyện động đũa lần này, mọi người hà tất gì phải phản ứng mạnh như thế? Mọi người đều là người một nhà mà!”
Trần Thúy Anh không thuận theo còn cố ý khắc khẩu, “Gì mà chuyện động đũa chứ! Vợ của bác ba, việc nấu cơm của nhà chị sở dĩ rơi xuống người em, tất cả là vì mong em có thể quay về sớm hơn những người ở trong đội, trông nom cậu con trai khờ khạo của mình! Người ta khổ tâm nhường em! Hừ!”
Trần Thúy Vân tức giận hừ một tiếng, tùy ý đặt chén trứng gà xào lên trên bệ bếp, “Bây giờ em sướng rồi! Lợi dụng sự thương hại của mọi người, đút cho con trai và con dâu của em! Chị nói cho em biết, mấy đứa nhỏ đã tận mắt chứng kiến em đút canh trứng cho đứa con ngốc nhà em ăn! Không thể để yên việc này, dù sao cũng phải kêu mẹ ra chủ trì công đạo!”
Trên thực tế, trong số công việc chồng chất như núi, nấu cơm đúng thật là một công việc ngon, bởi vì có thể lén ăn chút đồ ăn nóng hổi.
Ở thời đại mà mọi người bụng không no, thì không có việc gì quan trọng hơn ăn.
Nhà họ Nhan, có Vương Tú Anh làm đầu bếp đã nhiều năm như thế, tất cả đều vì trưởng bối thương bà có một đứa con khờ khạo, cho phép bà được về sớm hơn những người ở trong đội sản xuất mỗi ngày, trông nom đứa con trai vừa nấu cơm.
Rốt cuộc Trần Thúy Vân có đắn đo chuyện này, bà thế tất phải làm ầm cả lên, tranh giành chức đầu bếp, hơn nữa, còn phải nhắc Vương Tú Anh chi tiền ít lại khi ăn Tết!
Lúc này, bà cụ Nhan gia Tử A Nga nghe tiếng chạy đến, nhà bếp, người người nhìn nhau, trông rất náo nhiệt.
“Đứng đây làm cái gì vậy? Vợ thằng hai vừa rồi cãi cọ ầm ĩ chuyện gì thế!” Bà cụ với gương mặt già nua, biểu cảm không tốt lắm.
Vợ bác cả Dương Thành Ngọc vẫn đứng đó không nói tiếng nào từ nãy giờ lập tức đi đến chỗ bà cụ, đỡ lấy bà, “Mẹ.”
“Mẹ, mẹ, mẹ đến rồi!”
Trần Thúy Vân cũng không cam lòng yếu thế tiến lên, trong miệng còn đang lải nhải một trận, tự biên tự diễn nói ra tư tâm của Vương Tú Anh sinh động như thật.
Hai mẹ con Vương Tú Anh và Nhan Dương vừa bị bắt, lúc này rơi vào thế bị động, không còn lời nào để nói.
Lâm Tiểu Nguyệt lại chẳng chột dạ một chút nào, vẻ mặt còn mang sắc thái chính nghĩa.
Cô cũng không phải là một người chủ sợ phiền phức.
“Mẹ, mấy đứa nhỏ đã nói rồi, vợ của bác ba cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này! Mẹ làm chủ nhà này, phải xử lý chuyện này thật rõ ràng!”
Trần Thúy Vân ỷ vào việc có bà cụ chống lưng, giờ phút này nói chuyện rất đúng lý hợp tình.
“Mẹ…. Không giống như lời của chị hai nói đâu.”
Vương Tú Anh biện giải cho bản thân mình, ngữ khí vừa ảo vừa thật, “Chỉ để cho đứa nhỏ nếm thử vị mà thôi, vốn dĩ Tiểu Dương cũng chẳng ăn bao nhiêu.”
“Nói bậy! Bà, thím ba đang nói dối đó!”
“Mày vừa nói cái gì đấy? Chỗ này có đến lượt mày xen mồm không?” Trần Thúy Vân quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Nguyệt.
Địa vị của Lâm Tiểu Nguyệt ở trong nhà thuộc mức thấp nhất, bởi vì cô được người ta mua về với giá 1 909 phân tiền.
“Đúng thế!”
Ngay cả hậu bối Nhan Liên Hoa cũng khinh thường Lâm Tiểu Nguyệt, “Chị thì tính là cái thá gì chứ! Còn dám tranh luận với mẹ tôi!”
Nhan Hồng Anh là người còn lại biết về vụ ăn vụng này, nóng lòng công kích người chủ mưu, “Thím hai, thím ba cũng không phải là lần đầu làm! Khi gà mái già nhà chúng ta có đôi thì một ngày đẻ được hai quả trứng, nhưng mà chúng ta chỉ được ăn một quả, thím ba đút cho ai ăn, không phải chúng ta biết hết rồi sao!
“Không có không có, thật sự chỉ nếm thử mùi vị.”
Vương Tú Anh biện giải cho bản thân, cứ việc bà có hơi chột dạ, “Chị hai, chuyện động đũa lần này, mọi người hà tất gì phải phản ứng mạnh như thế? Mọi người đều là người một nhà mà!”
Trần Thúy Anh không thuận theo còn cố ý khắc khẩu, “Gì mà chuyện động đũa chứ! Vợ của bác ba, việc nấu cơm của nhà chị sở dĩ rơi xuống người em, tất cả là vì mong em có thể quay về sớm hơn những người ở trong đội, trông nom cậu con trai khờ khạo của mình! Người ta khổ tâm nhường em! Hừ!”
Trần Thúy Vân tức giận hừ một tiếng, tùy ý đặt chén trứng gà xào lên trên bệ bếp, “Bây giờ em sướng rồi! Lợi dụng sự thương hại của mọi người, đút cho con trai và con dâu của em! Chị nói cho em biết, mấy đứa nhỏ đã tận mắt chứng kiến em đút canh trứng cho đứa con ngốc nhà em ăn! Không thể để yên việc này, dù sao cũng phải kêu mẹ ra chủ trì công đạo!”
Trên thực tế, trong số công việc chồng chất như núi, nấu cơm đúng thật là một công việc ngon, bởi vì có thể lén ăn chút đồ ăn nóng hổi.
Ở thời đại mà mọi người bụng không no, thì không có việc gì quan trọng hơn ăn.
Nhà họ Nhan, có Vương Tú Anh làm đầu bếp đã nhiều năm như thế, tất cả đều vì trưởng bối thương bà có một đứa con khờ khạo, cho phép bà được về sớm hơn những người ở trong đội sản xuất mỗi ngày, trông nom đứa con trai vừa nấu cơm.
Rốt cuộc Trần Thúy Vân có đắn đo chuyện này, bà thế tất phải làm ầm cả lên, tranh giành chức đầu bếp, hơn nữa, còn phải nhắc Vương Tú Anh chi tiền ít lại khi ăn Tết!
Lúc này, bà cụ Nhan gia Tử A Nga nghe tiếng chạy đến, nhà bếp, người người nhìn nhau, trông rất náo nhiệt.
“Đứng đây làm cái gì vậy? Vợ thằng hai vừa rồi cãi cọ ầm ĩ chuyện gì thế!” Bà cụ với gương mặt già nua, biểu cảm không tốt lắm.
Vợ bác cả Dương Thành Ngọc vẫn đứng đó không nói tiếng nào từ nãy giờ lập tức đi đến chỗ bà cụ, đỡ lấy bà, “Mẹ.”
“Mẹ, mẹ, mẹ đến rồi!”
Trần Thúy Vân cũng không cam lòng yếu thế tiến lên, trong miệng còn đang lải nhải một trận, tự biên tự diễn nói ra tư tâm của Vương Tú Anh sinh động như thật.
Hai mẹ con Vương Tú Anh và Nhan Dương vừa bị bắt, lúc này rơi vào thế bị động, không còn lời nào để nói.
Lâm Tiểu Nguyệt lại chẳng chột dạ một chút nào, vẻ mặt còn mang sắc thái chính nghĩa.
Cô cũng không phải là một người chủ sợ phiền phức.
“Mẹ, mấy đứa nhỏ đã nói rồi, vợ của bác ba cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này! Mẹ làm chủ nhà này, phải xử lý chuyện này thật rõ ràng!”
Trần Thúy Vân ỷ vào việc có bà cụ chống lưng, giờ phút này nói chuyện rất đúng lý hợp tình.
“Mẹ…. Không giống như lời của chị hai nói đâu.”
Vương Tú Anh biện giải cho bản thân mình, ngữ khí vừa ảo vừa thật, “Chỉ để cho đứa nhỏ nếm thử vị mà thôi, vốn dĩ Tiểu Dương cũng chẳng ăn bao nhiêu.”
“Nói bậy! Bà, thím ba đang nói dối đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.