Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân
Chương 4: Nói Chuyện
Hồ Đồ
28/08/2021
Da đầu Tả Đan Đan tê rần, nhưng mà bây giờ cô cũng không thể tránh né được, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu một cái.
Thôi, sớm muộn cũng phải đối mặt.
Nhà lão Tả mặc dù nghèo nhưng mà phòng cũng không ít. Nghe nói ban đầu lúc Tả Đại Thành cùng Lý Huệ kết hôn, người Lý gia tài trợ xây thêm. Nhưng mà trừ căn phòng hai người lớn có thể ở riêng ra thì mấy đứa nhỏ vẫn phải chen lấn một chút. Ví dụ như Tả Đan Đan và Tả Thanh, còn có Tả Hoan bây giờ chính là ở chung trong một phòng. Em trai Tả Thông của Tả Đan Đan cùng còn chú ba Tả chưa kết hôn ở trong một phòng.
Tả Đại Thành cùng Lý Huệ ở nhà phía Tây, bên trong hơi có chút ảm đạm nhưng mà dọn dẹp rất ngăn nắp, không có vật gì chưng bày nhưng mà đồ vật để bên trong cũng rất lịch sự, vừa nhìn là biết người ở bên trong phòng này có gu.
Vào trong nhà, con ngươi Tả Đan Đan liền nhìn khắp nơi nhưng không nhìn hai người Tả Đại Thành.
Có trời mới biết, cả đời này cô chưa từng kêu cha mẹ, lúc này lại đột nhiên nhảy ra một cặp cha mẹ, cô phải làm sao đối mặt đây.
"Đan Đan, đầu con còn đau không?" Lý Huệ thấy con gái không nói lời nào, đi lại mấy bước, mặt đầy lo lắng nhìn cô.
Tả Đan Đan theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Lý Huệ thì cứ thế đứng im. Không cần biết như thế nào, cô đã chiếm thân thể con gái người ta, không nói phải hiếu thuận với người mẹ ruột này ngay nhưng mà không thể để trái tim người ta bị tổn thương.
Bà nội từng nói, cõi đời này ai sẵn lòng đối xử tốt với cô thì cô cũng phải báp đáp lại cho tốt.
Cô sờ đầu một cái, "Đã hết đau rồi. Ngài* khỏi cần lo lắng."
*Ở đây, nữ chính vẫn chưa nhận Lý Huệ làm mẹ, vẫn coi bà ấy như người lớn nên mình dùng ngài, sau này khi nữ chính mở lòng thì sẽ thay đổi nhé!
Trên gương mặt tang thương của Lý Huệ mang vẻ áy náy nặng hơn, "Lần này là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ không để cho con đi làm chuyện như vậy nữa."
Tả Đan Đan vội vàng nói, "Con thật sự không có chuyện gì, hơn nữa lần này cũng không phải ngài sai, đây đều là bất ngờ. Trước kia cũng đưa đồ nhưng không phải không xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe nói như vậy, thần sắc của Lý Huệ mang theo mấy phần ngạc nhiên mừng rỡ, bởi vì chuyện của bà mà thiếu chút nữa hại chết con gái, mấy ngày nay bà luôn sống trong áy náy và tự trách. Bây giờ nghe con gái an ủi, hòn đá đè trong lòng bà rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Tả Đại Thành bật cười, vỗ nhè nhẹ bả vai con gái nhà mình một cái, "Anh nói rồi, con gái hiểu chuyện, sao lại trách em chứ. Chuyện lúc trước ai cũng không mong muốn. Làm thế nào cũng không thể trách em. Hơn nữa, ban đầu ông ngoại nó thương nó cỡ nào chứ, con gái cũng không phải không có lương tâm."
Tả Đan Đan nghe lời này, ngược lại không đáp lại. Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ có chút oán trách nhà họ Lý. Nguyên chủ dẫu sao tuổi còn nhỏ, lúc mới bắt đầu còn có thể cùng nhà một lòng, nhưng thời gian dài, bị Từ Phượng Hà khích bác cộng thêm bình thường bị những người khác cười nhạo, trong lòng cũng bắt đầu có chút oán khí. Thậm chí trước lần bị thương này, nguyên chủ cùng mẹ - Lý Huệ rất ít nói chuyện với nhau.
Nhưng mà đối với người đã biết rõ đoạn lịch sử này, Tả Đan Đan cũng không tiện bình luận ai đúng ai sai, chỉ có thể nói đây là kết quả của thời đại đặc thù này.
Tả Đại Thành ngược lại không biết tâm tư con gái mình, nghĩ tới lúc trước sau khi con gái và vợ cãi nhau, vợ mình buồn bực không vui, ông liền tranh thủ hòa hoãn quan hệ hai mẹ con: "Đan Đan, mấy ngày nay mẹ con cũng không dễ chịu gì, buổi tối cũng ngủ không ngon. Sức khỏe bà ấy vốn không tốt mấy, bây giờ đều là cố gắng chống đỡ."
Tả Đan Đan gật đầu một cái, cô biết chuyện này, buổi tối Lý Huệ còn vào phòng đắp chăn cho cô. Chẳng qua là khi đó cô không biết làm sao đối mặt với Lý Huệ, cho nên mỗi lần đều làm bộ như ngủ rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ít nhiều có chút áy náy, cảm thấy mình chiếm thân thể con gái người ta rồi tự dưng hưởng thụ sự quan tâm của người ta luôn, "Con thật sự không sao, con còn định chiều nay ra đồng làm việc nữa."
Nghe nói như vậy, Lý Huệ gấp gáp, "Nghỉ hai ngày nữa, bác sĩ nói, vết thương trên đầu con rất nặng." Không trách Lý Huệ nóng nảy, ban đầu lúc con gái được cứu, ngay cả hơi thở cũng không có. Bác sĩ cũng thông báo rằng bệnh tình nguy kịch.
Đến bây giờ bà cũng cảm thấy con gái có thể tỉnh lại là một kỳ tích.
Tả Đan Đan mới vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói một câu, thấy Lý Huệ phản ứng lớn như vậy, lập tức nói, "Cái này còn phải xem bà cụ sắp xếp."
Thôi, sớm muộn cũng phải đối mặt.
Nhà lão Tả mặc dù nghèo nhưng mà phòng cũng không ít. Nghe nói ban đầu lúc Tả Đại Thành cùng Lý Huệ kết hôn, người Lý gia tài trợ xây thêm. Nhưng mà trừ căn phòng hai người lớn có thể ở riêng ra thì mấy đứa nhỏ vẫn phải chen lấn một chút. Ví dụ như Tả Đan Đan và Tả Thanh, còn có Tả Hoan bây giờ chính là ở chung trong một phòng. Em trai Tả Thông của Tả Đan Đan cùng còn chú ba Tả chưa kết hôn ở trong một phòng.
Tả Đại Thành cùng Lý Huệ ở nhà phía Tây, bên trong hơi có chút ảm đạm nhưng mà dọn dẹp rất ngăn nắp, không có vật gì chưng bày nhưng mà đồ vật để bên trong cũng rất lịch sự, vừa nhìn là biết người ở bên trong phòng này có gu.
Vào trong nhà, con ngươi Tả Đan Đan liền nhìn khắp nơi nhưng không nhìn hai người Tả Đại Thành.
Có trời mới biết, cả đời này cô chưa từng kêu cha mẹ, lúc này lại đột nhiên nhảy ra một cặp cha mẹ, cô phải làm sao đối mặt đây.
"Đan Đan, đầu con còn đau không?" Lý Huệ thấy con gái không nói lời nào, đi lại mấy bước, mặt đầy lo lắng nhìn cô.
Tả Đan Đan theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Lý Huệ thì cứ thế đứng im. Không cần biết như thế nào, cô đã chiếm thân thể con gái người ta, không nói phải hiếu thuận với người mẹ ruột này ngay nhưng mà không thể để trái tim người ta bị tổn thương.
Bà nội từng nói, cõi đời này ai sẵn lòng đối xử tốt với cô thì cô cũng phải báp đáp lại cho tốt.
Cô sờ đầu một cái, "Đã hết đau rồi. Ngài* khỏi cần lo lắng."
*Ở đây, nữ chính vẫn chưa nhận Lý Huệ làm mẹ, vẫn coi bà ấy như người lớn nên mình dùng ngài, sau này khi nữ chính mở lòng thì sẽ thay đổi nhé!
Trên gương mặt tang thương của Lý Huệ mang vẻ áy náy nặng hơn, "Lần này là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ không để cho con đi làm chuyện như vậy nữa."
Tả Đan Đan vội vàng nói, "Con thật sự không có chuyện gì, hơn nữa lần này cũng không phải ngài sai, đây đều là bất ngờ. Trước kia cũng đưa đồ nhưng không phải không xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe nói như vậy, thần sắc của Lý Huệ mang theo mấy phần ngạc nhiên mừng rỡ, bởi vì chuyện của bà mà thiếu chút nữa hại chết con gái, mấy ngày nay bà luôn sống trong áy náy và tự trách. Bây giờ nghe con gái an ủi, hòn đá đè trong lòng bà rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Tả Đại Thành bật cười, vỗ nhè nhẹ bả vai con gái nhà mình một cái, "Anh nói rồi, con gái hiểu chuyện, sao lại trách em chứ. Chuyện lúc trước ai cũng không mong muốn. Làm thế nào cũng không thể trách em. Hơn nữa, ban đầu ông ngoại nó thương nó cỡ nào chứ, con gái cũng không phải không có lương tâm."
Tả Đan Đan nghe lời này, ngược lại không đáp lại. Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ có chút oán trách nhà họ Lý. Nguyên chủ dẫu sao tuổi còn nhỏ, lúc mới bắt đầu còn có thể cùng nhà một lòng, nhưng thời gian dài, bị Từ Phượng Hà khích bác cộng thêm bình thường bị những người khác cười nhạo, trong lòng cũng bắt đầu có chút oán khí. Thậm chí trước lần bị thương này, nguyên chủ cùng mẹ - Lý Huệ rất ít nói chuyện với nhau.
Nhưng mà đối với người đã biết rõ đoạn lịch sử này, Tả Đan Đan cũng không tiện bình luận ai đúng ai sai, chỉ có thể nói đây là kết quả của thời đại đặc thù này.
Tả Đại Thành ngược lại không biết tâm tư con gái mình, nghĩ tới lúc trước sau khi con gái và vợ cãi nhau, vợ mình buồn bực không vui, ông liền tranh thủ hòa hoãn quan hệ hai mẹ con: "Đan Đan, mấy ngày nay mẹ con cũng không dễ chịu gì, buổi tối cũng ngủ không ngon. Sức khỏe bà ấy vốn không tốt mấy, bây giờ đều là cố gắng chống đỡ."
Tả Đan Đan gật đầu một cái, cô biết chuyện này, buổi tối Lý Huệ còn vào phòng đắp chăn cho cô. Chẳng qua là khi đó cô không biết làm sao đối mặt với Lý Huệ, cho nên mỗi lần đều làm bộ như ngủ rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ít nhiều có chút áy náy, cảm thấy mình chiếm thân thể con gái người ta rồi tự dưng hưởng thụ sự quan tâm của người ta luôn, "Con thật sự không sao, con còn định chiều nay ra đồng làm việc nữa."
Nghe nói như vậy, Lý Huệ gấp gáp, "Nghỉ hai ngày nữa, bác sĩ nói, vết thương trên đầu con rất nặng." Không trách Lý Huệ nóng nảy, ban đầu lúc con gái được cứu, ngay cả hơi thở cũng không có. Bác sĩ cũng thông báo rằng bệnh tình nguy kịch.
Đến bây giờ bà cũng cảm thấy con gái có thể tỉnh lại là một kỳ tích.
Tả Đan Đan mới vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói một câu, thấy Lý Huệ phản ứng lớn như vậy, lập tức nói, "Cái này còn phải xem bà cụ sắp xếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.