Thập Niên 70: Ta Mang Vô Hạn Vật Tư Xuyên Không
Chương 24:
Tiểu Bất Phàm
29/11/2024
Dù rằng những ngày đầu sau đám cưới, Hạ Đồng còn đôi chút ỷ lại, nhút nhát – cũng dễ hiểu vì từ nhỏ cô đã được ông nội Hạ cưng chiều mà sinh hư.
Qua vài ngày quan sát, Chu Tấn Bắc nhận ra Hạ Đồng có nhiều thay đổi, nhưng vì hai người chỉ vừa sống chung ở quê được nửa tháng, nói chuyện cũng chẳng nhiều nên anh không biết cụ thể sự thay đổi đó nằm ở đâu.
Anh nghĩ chắc do kết hôn rồi cô dần trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn.
Nhà cửa trong ngoài đều được Hạ Đồng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, khiến Chu Tấn Bắc nhìn thấy mà cảm thấy dễ chịu.
Anh nghĩ vợ mình chắc đang muốn sống hòa hợp với mình.
Nghe tiếng cửa phòng khách mở, Hạ Đồng thò đầu từ bếp ra nói: “Anh về rồi à? Cơm nấu xong hết rồi, anh mang ra bàn đi, tôi gắp bánh bao ra ngay.”
Chu Tấn Bắc gật đầu, đi vào bếp bưng đồ ăn đã nấu sẵn ra bàn.
Hạ Đồng múc cho mỗi người một chén canh cá.
Nồi canh hầm hơn một giờ, nước canh trắng đục, tỏa hương thơm lừng khiến người ta chỉ muốn ăn ngay.
Hạ Đồng uống một ngụm, vị tươi ngọt như tan trong miệng, đầu xuân mà được uống canh cá thì thật bổ dưỡng.
So với thịt, cô lại càng thích ăn cá hơn.
Hai người mỗi người một chén canh lớn, kèm theo bánh bao bí đỏ, vừa mềm vừa thơm ngọt.
Hạ Đồng ăn ngon miệng, còn Chu Tấn Bắc thì càng khỏi phải nói, đồ ăn vợ nấu so với cơm ở nhà ăn trong đơn vị quả là một trời một vực.
Món ăn lại thay đổi mỗi ngày, không ngày nào trùng món, anh cắm đầu ăn mà chẳng buồn nói câu nào.
Ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp chén đũa.
Điều này khiến Hạ Đồng rất hài lòng, vì Chu Tấn Bắc không giống những người đàn ông khác thời đó, luôn cho rằng việc nhà là của phụ nữ.
Điểm này khiến cô thật sự nể phục, vì thời đại này vẫn còn nhiều người đàn ông cậy mình kiếm tiền nuôi gia đình mà chẳng bao giờ động tay vào việc nhà.
Nếu Chu Tấn Bắc cũng thuộc tuýp đàn ông coi thường việc bếp núc, Hạ Đồng chắc chắn sẽ thất vọng và hoài nghi về cuộc hôn nhân này.
Nhưng thực tế chứng minh, anh không phải người như thế.
Chính vì vậy, Hạ Đồng hiện tại rất thích cách hai vợ chồng sống cùng nhau.
Chu Tấn Bắc đề nghị cả hai đi dạo để tiêu cơm, Hạ Đồng không phản đối, liền đi theo sau anh.
Trời đã tối, hai người một trước một sau bước ra đường.
Thấy Hạ Đồng đi tụt lại sau, Chu Tấn Bắc cau mày, cố ý chậm bước để đi song song với cô.
Họ vừa đi vừa trò chuyện, Hạ Đồng kể về những chuyện trong nhà, còn anh lặng lẽ lắng nghe.
Cơn gió đêm thổi qua, vạt áo hai người bay nhẹ, đôi lúc chạm vào nhau.
Một người đàn ông cao lớn, đi bên cạnh là người phụ nữ nhỏ nhắn duyên dáng.
Hạ Đồng vừa nói chuyện, khóe miệng cong lên cười nhẹ.
Chu Tấn Bắc ngẫu nhiên quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ yêu chiều không chút che giấu.
Khung cảnh ấy yên bình và đẹp đẽ như một bức tranh.
Chu Tấn Bắc thả tay xuống, khẽ chạm vào tay Hạ Đồng.
Cô giật mình, định rụt lại nhưng anh nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, siết chặt.
Hạ Đồng cố gắng rút tay ra nhưng không được, lòng thầm nghĩ: "Người gì mà sức mạnh ghê thế này."
“Buông tay ra!”
– cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói, khuôn mặt trắng trẻo giờ ửng đỏ như quả đào chín mọng.
“Không buông đâu, em là vợ anh, nắm tay em chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao,”
Chu Tấn Bắc nói với giọng điệu cương quyết, có chút bá đạo.
“Nơi này là khu nhà của bộ đội, người qua kẻ lại nhiều, bị người ta nhìn thấy không hay đâu,”
Hạ Đồng bực bội trừng mắt nhìn anh, cố gắng giật tay mình ra lần nữa, nhưng Chu Tấn Bắc vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn dáng vẻ bực bội, lúng túng của Hạ Đồng, anh chỉ thấy vợ mình thật sự đáng yêu.
Còn Hạ Đồng thì nghĩ bụng, người đàn ông này từ lúc nào lại mặt dày như vậy chứ? Nếu đã không thể giãy ra, thôi thì để mặc anh ta nắm, dù sao bị nhìn thấy thì cũng là anh xấu mặt.
Thực ra, Hạ Đồng không hề hay biết rằng hành động này của Chu Tấn Bắc cũng cần rất nhiều dũng khí.
Đến mức, trong khi cô không để ý, tai anh đã đỏ lên từ bao giờ.
“Em muốn về rồi.
Mệt quá, em muốn nghỉ sớm,”
Hạ Đồng nói, mắt nhìn xuống tay hai người đang nắm lấy nhau, cố gắng kiếm cớ để chấm dứt buổi đi dạo.
Qua vài ngày quan sát, Chu Tấn Bắc nhận ra Hạ Đồng có nhiều thay đổi, nhưng vì hai người chỉ vừa sống chung ở quê được nửa tháng, nói chuyện cũng chẳng nhiều nên anh không biết cụ thể sự thay đổi đó nằm ở đâu.
Anh nghĩ chắc do kết hôn rồi cô dần trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn.
Nhà cửa trong ngoài đều được Hạ Đồng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, khiến Chu Tấn Bắc nhìn thấy mà cảm thấy dễ chịu.
Anh nghĩ vợ mình chắc đang muốn sống hòa hợp với mình.
Nghe tiếng cửa phòng khách mở, Hạ Đồng thò đầu từ bếp ra nói: “Anh về rồi à? Cơm nấu xong hết rồi, anh mang ra bàn đi, tôi gắp bánh bao ra ngay.”
Chu Tấn Bắc gật đầu, đi vào bếp bưng đồ ăn đã nấu sẵn ra bàn.
Hạ Đồng múc cho mỗi người một chén canh cá.
Nồi canh hầm hơn một giờ, nước canh trắng đục, tỏa hương thơm lừng khiến người ta chỉ muốn ăn ngay.
Hạ Đồng uống một ngụm, vị tươi ngọt như tan trong miệng, đầu xuân mà được uống canh cá thì thật bổ dưỡng.
So với thịt, cô lại càng thích ăn cá hơn.
Hai người mỗi người một chén canh lớn, kèm theo bánh bao bí đỏ, vừa mềm vừa thơm ngọt.
Hạ Đồng ăn ngon miệng, còn Chu Tấn Bắc thì càng khỏi phải nói, đồ ăn vợ nấu so với cơm ở nhà ăn trong đơn vị quả là một trời một vực.
Món ăn lại thay đổi mỗi ngày, không ngày nào trùng món, anh cắm đầu ăn mà chẳng buồn nói câu nào.
Ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp chén đũa.
Điều này khiến Hạ Đồng rất hài lòng, vì Chu Tấn Bắc không giống những người đàn ông khác thời đó, luôn cho rằng việc nhà là của phụ nữ.
Điểm này khiến cô thật sự nể phục, vì thời đại này vẫn còn nhiều người đàn ông cậy mình kiếm tiền nuôi gia đình mà chẳng bao giờ động tay vào việc nhà.
Nếu Chu Tấn Bắc cũng thuộc tuýp đàn ông coi thường việc bếp núc, Hạ Đồng chắc chắn sẽ thất vọng và hoài nghi về cuộc hôn nhân này.
Nhưng thực tế chứng minh, anh không phải người như thế.
Chính vì vậy, Hạ Đồng hiện tại rất thích cách hai vợ chồng sống cùng nhau.
Chu Tấn Bắc đề nghị cả hai đi dạo để tiêu cơm, Hạ Đồng không phản đối, liền đi theo sau anh.
Trời đã tối, hai người một trước một sau bước ra đường.
Thấy Hạ Đồng đi tụt lại sau, Chu Tấn Bắc cau mày, cố ý chậm bước để đi song song với cô.
Họ vừa đi vừa trò chuyện, Hạ Đồng kể về những chuyện trong nhà, còn anh lặng lẽ lắng nghe.
Cơn gió đêm thổi qua, vạt áo hai người bay nhẹ, đôi lúc chạm vào nhau.
Một người đàn ông cao lớn, đi bên cạnh là người phụ nữ nhỏ nhắn duyên dáng.
Hạ Đồng vừa nói chuyện, khóe miệng cong lên cười nhẹ.
Chu Tấn Bắc ngẫu nhiên quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ yêu chiều không chút che giấu.
Khung cảnh ấy yên bình và đẹp đẽ như một bức tranh.
Chu Tấn Bắc thả tay xuống, khẽ chạm vào tay Hạ Đồng.
Cô giật mình, định rụt lại nhưng anh nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, siết chặt.
Hạ Đồng cố gắng rút tay ra nhưng không được, lòng thầm nghĩ: "Người gì mà sức mạnh ghê thế này."
“Buông tay ra!”
– cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói, khuôn mặt trắng trẻo giờ ửng đỏ như quả đào chín mọng.
“Không buông đâu, em là vợ anh, nắm tay em chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao,”
Chu Tấn Bắc nói với giọng điệu cương quyết, có chút bá đạo.
“Nơi này là khu nhà của bộ đội, người qua kẻ lại nhiều, bị người ta nhìn thấy không hay đâu,”
Hạ Đồng bực bội trừng mắt nhìn anh, cố gắng giật tay mình ra lần nữa, nhưng Chu Tấn Bắc vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn dáng vẻ bực bội, lúng túng của Hạ Đồng, anh chỉ thấy vợ mình thật sự đáng yêu.
Còn Hạ Đồng thì nghĩ bụng, người đàn ông này từ lúc nào lại mặt dày như vậy chứ? Nếu đã không thể giãy ra, thôi thì để mặc anh ta nắm, dù sao bị nhìn thấy thì cũng là anh xấu mặt.
Thực ra, Hạ Đồng không hề hay biết rằng hành động này của Chu Tấn Bắc cũng cần rất nhiều dũng khí.
Đến mức, trong khi cô không để ý, tai anh đã đỏ lên từ bao giờ.
“Em muốn về rồi.
Mệt quá, em muốn nghỉ sớm,”
Hạ Đồng nói, mắt nhìn xuống tay hai người đang nắm lấy nhau, cố gắng kiếm cớ để chấm dứt buổi đi dạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.