Thập Niên 70: Ta Mang Vô Hạn Vật Tư Xuyên Không
Chương 27:
Tiểu Bất Phàm
29/11/2024
Lỡ anh ấy quay về không thấy chúng ta ở nhà khách thì giận mất.”
“Không sao đâu, Giai Giai.
Chúng ta để lại tờ giấy cho anh ấy rồi mà.”
“Nhưng mà… nhưng mà…”
“Thôi nào, Giai Giai.
Ở đây buồn muốn chết, mình chỉ đi thành phố chơi chút thôi, hít thở không khí rồi chiều quay về, anh ấy sẽ không biết đâu.
Cậu chẳng bảo muốn ăn bánh quế hoa với bánh hạch đào còn gì? Đi nào, không sao đâu!”
Nghe tiếng nói quen thuộc, Hạ Đồng quay lại nhìn và sững người một chút.
Đó chẳng phải là hai cô gái đã cùng ngồi trên toa tàu với mình lần trước sao? Thật là trùng hợp.
Đang ngẫm nghĩ, cô bỗng bị một người phụ nữ bên cạnh vỗ nhẹ vai, niềm nở nói: “Ơ kìa, không phải vợ doanh trưởng Chu sao? Cũng đi thành phố à?”
Hạ Đồng chưa kịp nhớ ra người đó, hơi lúng túng hỏi: “Chị là…?”
“Cứ gọi tôi là chị Hoàng.
Hôm trước, dưới gốc cây lớn ở nhà thuộc, chị Lưu giới thiệu chúng ta với nhau đấy.”
“Chị Hoàng, chào chị! Hôm đó đông người quá, em không nhớ hết được, xin lỗi nhé.”
Hạ Đồng ngượng ngùng đáp.
Chị Hoàng cười xòa, vẫy tay nói: “Không sao, không nhớ được cũng là chuyện bình thường.
Người trong khu nhà nhiều quá, nếu không gặp thường xuyên thì làm sao mà nhớ hết được.”
Đúng lúc ấy, một chiếc xe buýt cũ kỹ, màu xanh đỏ, lao đến rồi dừng lại bên lề đường.
Mọi người vội vã chen chúc lên xe tìm chỗ ngồi.
Hạ Đồng cũng định lên, nhưng bất ngờ bị đẩy mạnh từ phía sau.
Cô ngoảnh lại, thấy chính là hai cô gái vừa nói chuyện lúc nãy.
Một trong hai nhanh chóng kéo người bạn mình chen lên trước, chẳng thèm để ý gì đến Hạ Đồng.
Không kiềm chế được, cô quay sang nói với cô gái vừa đẩy mình, giọng không vui: “Cô làm gì thế? Sao lại đẩy tôi? Không biết lên xe thì phải văn minh à?”
Cô gái đó, người dáng mảnh khảnh, quay lại với ánh mắt khinh khỉnh: “Mắt nào của cô thấy tôi đẩy? Hay cô có đến bốn con mắt mà còn nhìn nhầm?”
Người bạn đi cùng kéo tay cô gái, nhỏ giọng khuyên: “Tiểu Tuyết, đừng nói nữa.”
Rồi cô bạn ấy quay sang Hạ Đồng, áy náy nói: “Chị ơi, xin lỗi chị nhé.
Tiểu Tuyết không cố ý đâu, em thay mặt bạn ấy xin lỗi chị.”
Nhưng cô gái tên Tiểu Tuyết vẫn không chịu nhường, tiếp tục đánh giá Hạ Đồng từ đầu đến chân, rồi cười nhạo: “Giai Giai, xin lỗi cái người quê mùa này làm gì? Có gì đáng để nói đâu.”
Sau đó, cô ta hừ một tiếng, kéo bạn mình đi thẳng vào trong xe chiếm chỗ ngồi.
Nhìn thái độ của Tiểu Tuyết, Hạ Đồng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Cô nghĩ thầm: "Hôm nay mình mặc đồ cũ vì muốn thoải mái và tiện cho việc bán đồ.
Chứ nếu mình diện lên, con nhóc này chạy mấy chục năm cũng không theo kịp."
Cô tự bật cười, cảm thấy mình thật buồn cười khi bị một đứa nhóc làm bực mình.
Chị Hoàng ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cô gái trắng trẻo kia là Giai Giai, em gái của phó doanh trưởng Bạch Dương.
Còn cô mảnh khảnh vừa cãi nhau với em là Tiểu Tuyết, bạn của Giai Giai.
Nghe nói hai đứa dám lén gia đình trốn đến đây thăm người thân.
Gan cũng to thật.”
Nghe vậy, Hạ Đồng thầm nghĩ: “Hóa ra đây là hai người mà chị Lưu từng nhắc đến.
Thế giới này đúng là nhỏ bé.”
Chị Hoàng lắc đầu tiếp lời: “Cô bé Tiểu Tuyết đó tôi gặp vài lần rồi.
Cứ chạy đến ký túc xá của phó doanh trưởng Bạch, chẳng biết ngại là gì.
Tính tình thì kiêu căng, lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt, sợ người ta không biết cô ta ghét bọn chân đất quê mùa chúng ta.
Nếu không nể mặt phó doanh trưởng, ai mà thèm để ý đến cô ta chứ.
Nhưng em gái của phó doanh trưởng, Giai Giai, thì khác.
Cô bé hòa nhã, gặp ai cũng chào hỏi, tính tình dễ mến.”
Hạ Đồng yên lặng lắng nghe câu chuyện của chị Hoàng, chị vừa nói vừa than thở: “Lần này tôi lên thành phố là để mang chút đồ cho con trai lớn.
Nó đang học ở đây, không biết ăn uống thế nào, người gầy đi trông thấy.
Đã hơn nửa tháng rồi chưa gặp nó, không biết tình hình ra sao…”
Trên suốt quãng đường, chị Hoàng cứ nói không ngừng.
Bất giác, xe đã đến thành phố.
Khi mọi người lần lượt xuống xe, Hạ Đồng tranh thủ hỏi chị Hoàng về các tuyến đường trong thành phố, đặc biệt là những khu có nhiều xưởng sản xuất và đông dân cư.
“Không sao đâu, Giai Giai.
Chúng ta để lại tờ giấy cho anh ấy rồi mà.”
“Nhưng mà… nhưng mà…”
“Thôi nào, Giai Giai.
Ở đây buồn muốn chết, mình chỉ đi thành phố chơi chút thôi, hít thở không khí rồi chiều quay về, anh ấy sẽ không biết đâu.
Cậu chẳng bảo muốn ăn bánh quế hoa với bánh hạch đào còn gì? Đi nào, không sao đâu!”
Nghe tiếng nói quen thuộc, Hạ Đồng quay lại nhìn và sững người một chút.
Đó chẳng phải là hai cô gái đã cùng ngồi trên toa tàu với mình lần trước sao? Thật là trùng hợp.
Đang ngẫm nghĩ, cô bỗng bị một người phụ nữ bên cạnh vỗ nhẹ vai, niềm nở nói: “Ơ kìa, không phải vợ doanh trưởng Chu sao? Cũng đi thành phố à?”
Hạ Đồng chưa kịp nhớ ra người đó, hơi lúng túng hỏi: “Chị là…?”
“Cứ gọi tôi là chị Hoàng.
Hôm trước, dưới gốc cây lớn ở nhà thuộc, chị Lưu giới thiệu chúng ta với nhau đấy.”
“Chị Hoàng, chào chị! Hôm đó đông người quá, em không nhớ hết được, xin lỗi nhé.”
Hạ Đồng ngượng ngùng đáp.
Chị Hoàng cười xòa, vẫy tay nói: “Không sao, không nhớ được cũng là chuyện bình thường.
Người trong khu nhà nhiều quá, nếu không gặp thường xuyên thì làm sao mà nhớ hết được.”
Đúng lúc ấy, một chiếc xe buýt cũ kỹ, màu xanh đỏ, lao đến rồi dừng lại bên lề đường.
Mọi người vội vã chen chúc lên xe tìm chỗ ngồi.
Hạ Đồng cũng định lên, nhưng bất ngờ bị đẩy mạnh từ phía sau.
Cô ngoảnh lại, thấy chính là hai cô gái vừa nói chuyện lúc nãy.
Một trong hai nhanh chóng kéo người bạn mình chen lên trước, chẳng thèm để ý gì đến Hạ Đồng.
Không kiềm chế được, cô quay sang nói với cô gái vừa đẩy mình, giọng không vui: “Cô làm gì thế? Sao lại đẩy tôi? Không biết lên xe thì phải văn minh à?”
Cô gái đó, người dáng mảnh khảnh, quay lại với ánh mắt khinh khỉnh: “Mắt nào của cô thấy tôi đẩy? Hay cô có đến bốn con mắt mà còn nhìn nhầm?”
Người bạn đi cùng kéo tay cô gái, nhỏ giọng khuyên: “Tiểu Tuyết, đừng nói nữa.”
Rồi cô bạn ấy quay sang Hạ Đồng, áy náy nói: “Chị ơi, xin lỗi chị nhé.
Tiểu Tuyết không cố ý đâu, em thay mặt bạn ấy xin lỗi chị.”
Nhưng cô gái tên Tiểu Tuyết vẫn không chịu nhường, tiếp tục đánh giá Hạ Đồng từ đầu đến chân, rồi cười nhạo: “Giai Giai, xin lỗi cái người quê mùa này làm gì? Có gì đáng để nói đâu.”
Sau đó, cô ta hừ một tiếng, kéo bạn mình đi thẳng vào trong xe chiếm chỗ ngồi.
Nhìn thái độ của Tiểu Tuyết, Hạ Đồng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Cô nghĩ thầm: "Hôm nay mình mặc đồ cũ vì muốn thoải mái và tiện cho việc bán đồ.
Chứ nếu mình diện lên, con nhóc này chạy mấy chục năm cũng không theo kịp."
Cô tự bật cười, cảm thấy mình thật buồn cười khi bị một đứa nhóc làm bực mình.
Chị Hoàng ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cô gái trắng trẻo kia là Giai Giai, em gái của phó doanh trưởng Bạch Dương.
Còn cô mảnh khảnh vừa cãi nhau với em là Tiểu Tuyết, bạn của Giai Giai.
Nghe nói hai đứa dám lén gia đình trốn đến đây thăm người thân.
Gan cũng to thật.”
Nghe vậy, Hạ Đồng thầm nghĩ: “Hóa ra đây là hai người mà chị Lưu từng nhắc đến.
Thế giới này đúng là nhỏ bé.”
Chị Hoàng lắc đầu tiếp lời: “Cô bé Tiểu Tuyết đó tôi gặp vài lần rồi.
Cứ chạy đến ký túc xá của phó doanh trưởng Bạch, chẳng biết ngại là gì.
Tính tình thì kiêu căng, lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt, sợ người ta không biết cô ta ghét bọn chân đất quê mùa chúng ta.
Nếu không nể mặt phó doanh trưởng, ai mà thèm để ý đến cô ta chứ.
Nhưng em gái của phó doanh trưởng, Giai Giai, thì khác.
Cô bé hòa nhã, gặp ai cũng chào hỏi, tính tình dễ mến.”
Hạ Đồng yên lặng lắng nghe câu chuyện của chị Hoàng, chị vừa nói vừa than thở: “Lần này tôi lên thành phố là để mang chút đồ cho con trai lớn.
Nó đang học ở đây, không biết ăn uống thế nào, người gầy đi trông thấy.
Đã hơn nửa tháng rồi chưa gặp nó, không biết tình hình ra sao…”
Trên suốt quãng đường, chị Hoàng cứ nói không ngừng.
Bất giác, xe đã đến thành phố.
Khi mọi người lần lượt xuống xe, Hạ Đồng tranh thủ hỏi chị Hoàng về các tuyến đường trong thành phố, đặc biệt là những khu có nhiều xưởng sản xuất và đông dân cư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.