Thập Niên 70: Ta Mang Vô Hạn Vật Tư Xuyên Không
Chương 3:
Tiểu Bất Phàm
29/11/2024
Thấy cô bước vào, anh ngạc nhiên rõ ràng, nhưng nhanh chóng giãn mày, không để lộ cảm xúc.
Hạ Đồng lễ phép chào: – Cha mẹ ạ.
Rồi cô ngồi xuống bên cạnh Chu Tấn Bắc.
Mẹ chồng cô, bà Khâu Quế Chi, đang bận phân phát thức ăn.
Một bàn nhỏ khác được bày bên cạnh cho lũ trẻ, chúng đang háo hức chờ đến lượt.
Chu phụ nhìn cô hỏi: – Con thấy trong người đỡ hơn chưa? Bị hỏi, Hạ Đồng hơi xấu hổ.
Nghĩ đến chuyện bản thân từng ngang ngược tuyệt thực, cô biết cả nhà chắc hẳn phiền lòng.
Cô đáp nhỏ: – Dạ, con khỏe rồi.
Cha đừng lo.
Chu phụ gật đầu rồi quay sang vợ: – Bà đi xem nhà Vương lão Lục ở đầu thôn có thịt không, nếu có thì mua một ít về cho bọn trẻ bồi bổ.
Nghe đến thịt, lũ trẻ sáng mắt lên.
Hai thằng bé nghịch ngợm reo lên: – Thịt, thịt! Con muốn ăn thịt! Nhưng mẹ chồng cô không mấy vui vẻ.
Bà hậm hực nói: – Thịt đâu mà thịt! Phiếu thịt dùng hết từ đám cưới rồi.
Quay sang lũ trẻ, bà mắng: – Đám tiểu quỷ này, lúc đó chẳng phải đã được ăn rồi sao? Bây giờ lại đòi, muốn ăn luôn cả xương già của bà à? Cậu nhóc Chu Diễm bĩu môi, lẩm bẩm: – Nhưng lúc ấy con chỉ được ăn vài miếng, đã lâu rồi mà.
Mẹ chồng cô đanh giọng: – Suốt ngày chỉ biết ăn, không làm được tích sự gì, lại còn hay gây phiền phức! Miệng thì cứ léo nhéo.
Nhìn tình hình, Hạ Đồng hiểu bà đang giận cá chém thớt.
Rõ ràng lời mắng nhắm đến cả cô, nhưng chẳng buồn nói thẳng.
Bà có vẻ không ưa gì cô, người mà bà cho là chẳng xứng đáng với đứa con trai ưu tú của mình.
Mẹ chồng Hạ Đồng vốn không hài lòng khi cô lấy được Chu Tấn Bắc – đứa con trai bà tự hào nhất.
Một người ưu tú như anh, bà luôn nghĩ xứng đáng với một cô gái tốt hơn.
Nhưng vì món nợ ân tình của ông nội Hạ với gia đình này, bà đành miễn cưỡng để con trai cưới một cô gái không cha không mẹ, lại quen thói lười biếng như Hạ Đồng.
Từ ngày về nhà chồng, cô chẳng làm gì, suốt ngày ở lì trong phòng, lại thêm tính hay khóc, khiến bà có muốn trách mắng cũng đành thôi, không khéo lại bị mang tiếng là mẹ chồng ác.
Hạ Đồng thì chẳng mấy bận tâm đến mấy miếng thịt hiếm hoi kia, bởi trong không gian đặc biệt của cô, đồ ăn nhiều không kể xiết.
Nhưng nhìn bọn trẻ trong nhà thèm thuồng đến mức nước miếng chảy dài, cô không khỏi xót xa cho thời đại nghèo khổ này.
Tất cả mọi thứ, từ thịt đến gạo, đều cần phải có tem phiếu mới mua được.
Cô nói với Chu phụ: – Cha, con khỏe rồi, không cần bồi bổ đâu ạ.
Chu phụ thở dài: – Không có phiếu thịt thì cũng đành chịu thôi.
Chu Tấn Bắc lúc này mới lên tiếng: – Con vẫn còn vài phiếu thịt, lát nữa con đi cắt một ít.
Dù người lớn không ăn thì trẻ con cũng phải có chút dinh dưỡng.
Nghe vậy, mẹ chồng Hạ Đồng không nói thêm gì, chỉ đáp gọn: – Được, ngày mai con đi bộ đội rồi, lấy thịt về để mẹ làm cho con món ngon.
Hạ Đồng liếc nhìn Chu Tấn Bắc, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là ngày mai anh sẽ đi, cô cũng bớt lo anh phát hiện ra những bí mật của mình.
Nghĩ đến bữa sáng đơn giản sắp tới, cô cũng không còn để tâm lắm.
Ăn sáng xong, Hạ Đồng chủ động giúp chị dâu lớn dọn dẹp bát đũa.
Việc này khiến mẹ chồng ngạc nhiên không ít.
Bà nhìn cô một lúc rồi nói: – Cô về đây cũng nửa tháng rồi.
Cũng nên làm vài việc cho quen dần đi.
Nhà này mọi người thay nhau nấu cơm, chị dâu cả và chị dâu hai đều đã đến lượt mấy vòng.
Cô cũng nên thay phiên với các chị đi.
Hạ Đồng thấy điều này hợp lý.
Cô gật đầu đáp: – Mẹ cứ sắp xếp, con nghe theo.
Thấy cô bỗng ngoan ngoãn, mẹ chồng cũng hài lòng hơn: – Các chị dâu thay nhau hai ngày một lần, nhà cô người ít, nên chỉ cần làm một ngày là được.
Hiện đang là mùa đông, công việc không nhiều, quần áo ai nấy tự giặt, cơm cứ theo lượt mà nấu, gà thì để Đại Nữu và các cháu trông.
Hạ Đồng nghĩ thầm việc này khá công bằng, cô chỉ cần mỗi bốn ngày làm một lần.
Công việc cũng nhẹ nhàng, nên cô vui vẻ đồng ý.
Dù gia đình Chu được xem là khá giả so với nhiều nhà trong thôn, nhưng thời đại này lương thực vẫn rất khan hiếm.
Ngay cả khi có tiền, nhiều lúc cũng khó mua được gạo thịt.
Mẹ chồng cô tối hôm đó lấy thịt về hầm khoai tây.
Hạ Đồng lễ phép chào: – Cha mẹ ạ.
Rồi cô ngồi xuống bên cạnh Chu Tấn Bắc.
Mẹ chồng cô, bà Khâu Quế Chi, đang bận phân phát thức ăn.
Một bàn nhỏ khác được bày bên cạnh cho lũ trẻ, chúng đang háo hức chờ đến lượt.
Chu phụ nhìn cô hỏi: – Con thấy trong người đỡ hơn chưa? Bị hỏi, Hạ Đồng hơi xấu hổ.
Nghĩ đến chuyện bản thân từng ngang ngược tuyệt thực, cô biết cả nhà chắc hẳn phiền lòng.
Cô đáp nhỏ: – Dạ, con khỏe rồi.
Cha đừng lo.
Chu phụ gật đầu rồi quay sang vợ: – Bà đi xem nhà Vương lão Lục ở đầu thôn có thịt không, nếu có thì mua một ít về cho bọn trẻ bồi bổ.
Nghe đến thịt, lũ trẻ sáng mắt lên.
Hai thằng bé nghịch ngợm reo lên: – Thịt, thịt! Con muốn ăn thịt! Nhưng mẹ chồng cô không mấy vui vẻ.
Bà hậm hực nói: – Thịt đâu mà thịt! Phiếu thịt dùng hết từ đám cưới rồi.
Quay sang lũ trẻ, bà mắng: – Đám tiểu quỷ này, lúc đó chẳng phải đã được ăn rồi sao? Bây giờ lại đòi, muốn ăn luôn cả xương già của bà à? Cậu nhóc Chu Diễm bĩu môi, lẩm bẩm: – Nhưng lúc ấy con chỉ được ăn vài miếng, đã lâu rồi mà.
Mẹ chồng cô đanh giọng: – Suốt ngày chỉ biết ăn, không làm được tích sự gì, lại còn hay gây phiền phức! Miệng thì cứ léo nhéo.
Nhìn tình hình, Hạ Đồng hiểu bà đang giận cá chém thớt.
Rõ ràng lời mắng nhắm đến cả cô, nhưng chẳng buồn nói thẳng.
Bà có vẻ không ưa gì cô, người mà bà cho là chẳng xứng đáng với đứa con trai ưu tú của mình.
Mẹ chồng Hạ Đồng vốn không hài lòng khi cô lấy được Chu Tấn Bắc – đứa con trai bà tự hào nhất.
Một người ưu tú như anh, bà luôn nghĩ xứng đáng với một cô gái tốt hơn.
Nhưng vì món nợ ân tình của ông nội Hạ với gia đình này, bà đành miễn cưỡng để con trai cưới một cô gái không cha không mẹ, lại quen thói lười biếng như Hạ Đồng.
Từ ngày về nhà chồng, cô chẳng làm gì, suốt ngày ở lì trong phòng, lại thêm tính hay khóc, khiến bà có muốn trách mắng cũng đành thôi, không khéo lại bị mang tiếng là mẹ chồng ác.
Hạ Đồng thì chẳng mấy bận tâm đến mấy miếng thịt hiếm hoi kia, bởi trong không gian đặc biệt của cô, đồ ăn nhiều không kể xiết.
Nhưng nhìn bọn trẻ trong nhà thèm thuồng đến mức nước miếng chảy dài, cô không khỏi xót xa cho thời đại nghèo khổ này.
Tất cả mọi thứ, từ thịt đến gạo, đều cần phải có tem phiếu mới mua được.
Cô nói với Chu phụ: – Cha, con khỏe rồi, không cần bồi bổ đâu ạ.
Chu phụ thở dài: – Không có phiếu thịt thì cũng đành chịu thôi.
Chu Tấn Bắc lúc này mới lên tiếng: – Con vẫn còn vài phiếu thịt, lát nữa con đi cắt một ít.
Dù người lớn không ăn thì trẻ con cũng phải có chút dinh dưỡng.
Nghe vậy, mẹ chồng Hạ Đồng không nói thêm gì, chỉ đáp gọn: – Được, ngày mai con đi bộ đội rồi, lấy thịt về để mẹ làm cho con món ngon.
Hạ Đồng liếc nhìn Chu Tấn Bắc, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là ngày mai anh sẽ đi, cô cũng bớt lo anh phát hiện ra những bí mật của mình.
Nghĩ đến bữa sáng đơn giản sắp tới, cô cũng không còn để tâm lắm.
Ăn sáng xong, Hạ Đồng chủ động giúp chị dâu lớn dọn dẹp bát đũa.
Việc này khiến mẹ chồng ngạc nhiên không ít.
Bà nhìn cô một lúc rồi nói: – Cô về đây cũng nửa tháng rồi.
Cũng nên làm vài việc cho quen dần đi.
Nhà này mọi người thay nhau nấu cơm, chị dâu cả và chị dâu hai đều đã đến lượt mấy vòng.
Cô cũng nên thay phiên với các chị đi.
Hạ Đồng thấy điều này hợp lý.
Cô gật đầu đáp: – Mẹ cứ sắp xếp, con nghe theo.
Thấy cô bỗng ngoan ngoãn, mẹ chồng cũng hài lòng hơn: – Các chị dâu thay nhau hai ngày một lần, nhà cô người ít, nên chỉ cần làm một ngày là được.
Hiện đang là mùa đông, công việc không nhiều, quần áo ai nấy tự giặt, cơm cứ theo lượt mà nấu, gà thì để Đại Nữu và các cháu trông.
Hạ Đồng nghĩ thầm việc này khá công bằng, cô chỉ cần mỗi bốn ngày làm một lần.
Công việc cũng nhẹ nhàng, nên cô vui vẻ đồng ý.
Dù gia đình Chu được xem là khá giả so với nhiều nhà trong thôn, nhưng thời đại này lương thực vẫn rất khan hiếm.
Ngay cả khi có tiền, nhiều lúc cũng khó mua được gạo thịt.
Mẹ chồng cô tối hôm đó lấy thịt về hầm khoai tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.