Thập Niên 70: Ta Mang Vô Hạn Vật Tư Xuyên Không
Chương 44:
Tiểu Bất Phàm
29/11/2024
Sao lại mua đồ đắt tiền như thế? Lần sau không được tự ý mua sắm linh tinh nữa, nghe rõ chưa?”
Cô tiếp tục dặn dò: “Còn nữa, từ nay mỗi tháng lĩnh trợ cấp, anh chỉ giữ lại chút tiền tiêu vặt, phần còn lại giao hết cho em.
Không thì anh lại tiêu lung tung.”
Chu Tấn Bắc không hề phản đối, chỉ gật đầu đồng ý.
Với anh, sau khi cưới, việc đưa tiền cho vợ quản lý là điều đương nhiên.
“Ngốc này, còn đứng đó làm gì? Mau đưa đồng hồ đây em đeo thử xem.”
Hạ Đồng chìa bàn tay trắng nõn, thon thả về phía anh.
Chu Tấn Bắc cười, lấy đồng hồ từ trong hộp ra, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay cô.
Cả hai bật cười vui vẻ, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, làm không gian thêm phần ấm áp và yên bình.
*** Những ngày gần đây, Hạ Đồng suy nghĩ xem có nên tiếp tục bán thêm một ít lương thực không.
Cô muốn dành dụm một khoản để sau này có thể mua nhà ở những thành phố lớn như thủ đô hoặc Thượng Hải.
Hạ Đồng biết rõ giá trị của bất động sản sẽ tăng theo thời gian, và để tiền nằm yên không sinh lời thì thật lãng phí.
Nếu có nhà cho thuê, sau này về già cũng không phải lo lắng.
Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Chu Tấn Bắc bất ngờ nói: “Vợ à, ngày kia anh được nghỉ, anh đưa em đi chơi thành phố nhé.”
Nghe vậy, Hạ Đồng lập tức tỉnh hẳn, hưng phấn hỏi: “Thật sao? Anh có thời gian đưa em đi à? Tuyệt quá, em chán ở nhà lắm rồi!”
Thấy vợ phấn khích, Chu Tấn Bắc không khỏi áy náy.
Anh biết mình bận rộn công việc, ít có thời gian ở bên cô, nên cảm thấy có lỗi vô cùng.
Anh nhẹ nhàng bảo: “Thôi ngủ sớm đi, mai dậy sớm để còn đi.”
“Ừ, ngủ thôi.”
Hạ Đồng nhắm mắt lại, trong lòng mong ngóng chuyến đi nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sớm hơn thường lệ.
Mặc quần áo chỉnh tề, cô bước ra và thấy Chu Tấn Bắc đang giặt quần áo.
Cô bước tới, nói: “Để em giúp anh.”
Anh ngăn lại: “Không cần đâu, em cứ chuẩn bị đồ ăn sáng đi, anh làm xong ngay đây.”
Anh ra hiệu cho cô đi vào bàn ăn.
Trên bàn đã dọn sẵn nồi cháo kê ấm, một đĩa kim chi, vài chiếc bánh bao trắng và trứng gà luộc.
Hạ Đồng múc cháo ra hai bát, ngồi xuống ăn.
Một lát sau, Chu Tấn Bắc giặt xong cũng vào ngồi cùng, bóc một quả trứng gà đưa cho cô.
Ăn xong, Hạ Đồng nhìn đồng hồ, hối thúc: “Ăn nhanh lên nào, chúng ta còn phải chuẩn bị để ra bến xe.”
Chu Tấn Bắc cười đáp: “Không cần vội, thời gian còn sớm.
Chúng ta không đi xe khách đâu.”
Hạ Đồng tròn mắt ngạc nhiên: “Không đi xe khách? Thế đi bằng gì? Chẳng lẽ đi bộ? Thành phố xa thế, không thể đi bộ được.”
Chu Tấn Bắc mỉm cười giải thích: “Chúng ta lái xe đi.
Hôm qua anh mượn chìa khóa xe của anh Lưu rồi, tự mình lái sẽ tiện hơn.”
Hạ Đồng tròn mắt, vừa bất ngờ vừa trách yêu: “Hóa ra anh đã lên kế hoạch từ trước mà không nói với em để em chuẩn bị tinh thần!”
Hai người thu xếp xong đồ đạc rồi ra khỏi nhà, chào hỏi mấy chị trong sân đang ngồi tán gẫu.
Sau đó, cả hai bước ra cổng.
Những người trong sân nhìn theo bóng họ, thì thầm: “Hai người họ đúng là đẹp đôi.”
“Đúng thế, nghe nói tình cảm của họ rất tốt.”
“Chu doanh trưởng cưng chiều vợ lắm, nhìn là biết rồi.”
“Vợ anh ấy trông xinh xắn thế kia, nếu tôi là đàn ông chắc cũng thích mê.”
Mọi người cười đùa, ai nấy đều vui vẻ trêu nhau.
Nhưng những lời bàn tán này, cả Hạ Đồng và Chu Tấn Bắc đều không nghe thấy.
Khi ra đến cổng, Chu Tấn Bắc bảo Hạ Đồng đứng chờ, rồi anh đi về phía đông.
Chẳng bao lâu sau, anh lái một chiếc xe jeep đến.
Hạ Đồng ngồi lên ghế phụ, nhận ra chiếc xe quen thuộc, ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải chiếc jeep anh dùng để đón em ở ga mấy tháng trước sao? Đúng là trùng hợp thật.”
Chu Tấn Bắc mỉm cười: “Ngốc quá, làm gì có trùng hợp.
Bộ đội chỉ có vài chiếc jeep thôi.
Chiếc này là xe thường được các doanh dùng, nên mỗi lần có ai cần dùng xe cho việc riêng, anh Lưu đều đưa chìa khóa chiếc này cho họ.”
Hạ Đồng tò mò hỏi: “Sao lại là chiếc này? Xe khác không dùng được à?”
Anh liếc nhìn cô, cười bí ẩn: “Dùng được chứ.
Nhưng anh Lưu biết sống lắm.
Những chiếc xe mới thì để cho các lãnh đạo hay những việc quan trọng.
Còn chiếc này, không mới không cũ, vừa đủ dùng nên anh ấy để dành cho bọn anh mượn.”
Hạ Đồng bật cười: “Ha ha! Hóa ra là vậy.
Cô tiếp tục dặn dò: “Còn nữa, từ nay mỗi tháng lĩnh trợ cấp, anh chỉ giữ lại chút tiền tiêu vặt, phần còn lại giao hết cho em.
Không thì anh lại tiêu lung tung.”
Chu Tấn Bắc không hề phản đối, chỉ gật đầu đồng ý.
Với anh, sau khi cưới, việc đưa tiền cho vợ quản lý là điều đương nhiên.
“Ngốc này, còn đứng đó làm gì? Mau đưa đồng hồ đây em đeo thử xem.”
Hạ Đồng chìa bàn tay trắng nõn, thon thả về phía anh.
Chu Tấn Bắc cười, lấy đồng hồ từ trong hộp ra, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay cô.
Cả hai bật cười vui vẻ, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, làm không gian thêm phần ấm áp và yên bình.
*** Những ngày gần đây, Hạ Đồng suy nghĩ xem có nên tiếp tục bán thêm một ít lương thực không.
Cô muốn dành dụm một khoản để sau này có thể mua nhà ở những thành phố lớn như thủ đô hoặc Thượng Hải.
Hạ Đồng biết rõ giá trị của bất động sản sẽ tăng theo thời gian, và để tiền nằm yên không sinh lời thì thật lãng phí.
Nếu có nhà cho thuê, sau này về già cũng không phải lo lắng.
Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Chu Tấn Bắc bất ngờ nói: “Vợ à, ngày kia anh được nghỉ, anh đưa em đi chơi thành phố nhé.”
Nghe vậy, Hạ Đồng lập tức tỉnh hẳn, hưng phấn hỏi: “Thật sao? Anh có thời gian đưa em đi à? Tuyệt quá, em chán ở nhà lắm rồi!”
Thấy vợ phấn khích, Chu Tấn Bắc không khỏi áy náy.
Anh biết mình bận rộn công việc, ít có thời gian ở bên cô, nên cảm thấy có lỗi vô cùng.
Anh nhẹ nhàng bảo: “Thôi ngủ sớm đi, mai dậy sớm để còn đi.”
“Ừ, ngủ thôi.”
Hạ Đồng nhắm mắt lại, trong lòng mong ngóng chuyến đi nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sớm hơn thường lệ.
Mặc quần áo chỉnh tề, cô bước ra và thấy Chu Tấn Bắc đang giặt quần áo.
Cô bước tới, nói: “Để em giúp anh.”
Anh ngăn lại: “Không cần đâu, em cứ chuẩn bị đồ ăn sáng đi, anh làm xong ngay đây.”
Anh ra hiệu cho cô đi vào bàn ăn.
Trên bàn đã dọn sẵn nồi cháo kê ấm, một đĩa kim chi, vài chiếc bánh bao trắng và trứng gà luộc.
Hạ Đồng múc cháo ra hai bát, ngồi xuống ăn.
Một lát sau, Chu Tấn Bắc giặt xong cũng vào ngồi cùng, bóc một quả trứng gà đưa cho cô.
Ăn xong, Hạ Đồng nhìn đồng hồ, hối thúc: “Ăn nhanh lên nào, chúng ta còn phải chuẩn bị để ra bến xe.”
Chu Tấn Bắc cười đáp: “Không cần vội, thời gian còn sớm.
Chúng ta không đi xe khách đâu.”
Hạ Đồng tròn mắt ngạc nhiên: “Không đi xe khách? Thế đi bằng gì? Chẳng lẽ đi bộ? Thành phố xa thế, không thể đi bộ được.”
Chu Tấn Bắc mỉm cười giải thích: “Chúng ta lái xe đi.
Hôm qua anh mượn chìa khóa xe của anh Lưu rồi, tự mình lái sẽ tiện hơn.”
Hạ Đồng tròn mắt, vừa bất ngờ vừa trách yêu: “Hóa ra anh đã lên kế hoạch từ trước mà không nói với em để em chuẩn bị tinh thần!”
Hai người thu xếp xong đồ đạc rồi ra khỏi nhà, chào hỏi mấy chị trong sân đang ngồi tán gẫu.
Sau đó, cả hai bước ra cổng.
Những người trong sân nhìn theo bóng họ, thì thầm: “Hai người họ đúng là đẹp đôi.”
“Đúng thế, nghe nói tình cảm của họ rất tốt.”
“Chu doanh trưởng cưng chiều vợ lắm, nhìn là biết rồi.”
“Vợ anh ấy trông xinh xắn thế kia, nếu tôi là đàn ông chắc cũng thích mê.”
Mọi người cười đùa, ai nấy đều vui vẻ trêu nhau.
Nhưng những lời bàn tán này, cả Hạ Đồng và Chu Tấn Bắc đều không nghe thấy.
Khi ra đến cổng, Chu Tấn Bắc bảo Hạ Đồng đứng chờ, rồi anh đi về phía đông.
Chẳng bao lâu sau, anh lái một chiếc xe jeep đến.
Hạ Đồng ngồi lên ghế phụ, nhận ra chiếc xe quen thuộc, ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải chiếc jeep anh dùng để đón em ở ga mấy tháng trước sao? Đúng là trùng hợp thật.”
Chu Tấn Bắc mỉm cười: “Ngốc quá, làm gì có trùng hợp.
Bộ đội chỉ có vài chiếc jeep thôi.
Chiếc này là xe thường được các doanh dùng, nên mỗi lần có ai cần dùng xe cho việc riêng, anh Lưu đều đưa chìa khóa chiếc này cho họ.”
Hạ Đồng tò mò hỏi: “Sao lại là chiếc này? Xe khác không dùng được à?”
Anh liếc nhìn cô, cười bí ẩn: “Dùng được chứ.
Nhưng anh Lưu biết sống lắm.
Những chiếc xe mới thì để cho các lãnh đạo hay những việc quan trọng.
Còn chiếc này, không mới không cũ, vừa đủ dùng nên anh ấy để dành cho bọn anh mượn.”
Hạ Đồng bật cười: “Ha ha! Hóa ra là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.