Thập Niên 70: Ta Mang Vô Hạn Vật Tư Xuyên Không
Chương 46:
Tiểu Bất Phàm
29/11/2024
Dù bị từ chối chiếc váy, bà vẫn không hề khó chịu, nhanh nhẹn cắt vải cho cô.
Tổng cộng hết 34 đồng 3 xu, Hạ Đồng trả cả tiền lẫn phiếu vải.
Người bán hàng đóng gói cẩn thận rồi đưa cho cô.
Hạ Đồng đã mua năm tấm vải, đủ để làm vài chiếc váy.
Cô còn đặc biệt mua thêm một tấm vải bông trắng, định may một cặp áo sơ mi đôi cho mình và Chu Tấn Bắc.
Nhìn thấy cô vui vẻ, Chu Tấn Bắc ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu em không thích quần áo ở đây, hay để anh đưa em tới bách hóa lớn đi.
Ở đó có nhiều đồ đẹp hơn.”
Hạ Đồng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Chu Tấn Bắc, em đã mua vải rồi mà.
Váy do em tự thiết kế còn đẹp hơn đồ ở bách hóa nữa.
Tin em đi, khi em làm xong, váy sẽ đặc biệt đẹp.”
Sau khi nhìn thấy vợ mình kiên quyết, Chu Tấn Bắc không nói thêm gì nữa.
Mua xong vải, hai người tiếp tục dạo quanh các quầy khác.
Chu Tấn Bắc mua hai hũ rượu, một túi sữa mạch nha, một ít bánh bích quy, bánh mè, bánh trứng, và một cân kẹo.
Hạ Đồng thắc mắc: “Mấy thứ này nhà mình còn đầy, lần trước Hoàng tẩu đã giúp mua rồi, vẫn chưa ăn hết.
Sao anh còn mua nhiều thế?”
Chu Tấn Bắc trả lời: “Mua để tặng người ta.”
“Tặng ai chứ?”
“Cho gia đình đồng đội của anh,”
giọng Chu Tấn Bắc bỗng chùng xuống.
“Chiều nay chúng ta ghé thăm họ, cũng đã mấy tháng rồi chưa qua.
Không biết họ sống sao.
Tiện thể, vợ à, đi xem phim nhé?”
“Được thôi,”
Hạ Đồng đáp, chưa từng xem phim thời này, lòng cũng có chút tò mò.
Hai người cất đồ lên xe rồi đến rạp chiếu phim duy nhất của thành phố.
Nơi này khá đông, đa phần là các cặp đôi trẻ.
Chu Tấn Bắc tiện thể mua ít hạt dưa và cam quýt từ một quầy gần đó.
Vé xem phim là ba hào mỗi chiếc, hai người mất sáu hào.
Đây không phải là rẻ, với số tiền ấy có thể mua được sáu quả trứng gà.
Với những gia đình bình thường, thay vì tiêu tiền vào giải trí, họ sẽ chọn mua thực phẩm.
Vì vậy, đi xem phim là một thú vui xa xỉ.
Đối với các bạn trẻ, đặc biệt là các cặp đôi, đây lại là cơ hội hiếm hoi để thư giãn, lấp đầy thời gian rảnh rỗi trong cuộc sống vốn ít các hình thức giải trí.
Rạp chiếu phim khá lớn, nhưng bên trong gần như đã chật kín chỗ ngồi.
Hai người tìm được ghế và ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, phim bắt đầu chiếu.
Ánh sáng trong rạp tắt hết, chỉ còn màn hình lớn chiếu những hình ảnh đen trắng.
Rạp chiếu phim trở nên yên tĩnh, ai cũng tập trung vào màn hình.
Nhưng Hạ Đồng không chắc mọi người thực sự chăm chú xem.
Nàng chỉ biết, người đàn ông bên cạnh đang ngồi thẳng lưng, nghiêm túc, chăm chú xem từng cảnh trong phim.
Rõ ràng anh đang thật sự xem phim, không hề có ý nghĩ nào khác.
Phim khá dài và nội dung không hấp dẫn, chỉ kể về những câu chuyện bình dị.
Sau khoảng nửa tiếng, sự hứng thú ban đầu của Hạ Đồng giảm dần.
Cô cảm thấy nhàm chán, cúi xuống ăn vặt để giết thời gian.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Hạ Đồng tựa đầu vào vai Chu Tấn Bắc mà ngủ thiếp đi.
Lúc đầu, cô cảm nhận được cơ thể anh hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó anh thư giãn và để cô tựa vào.
Phim kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Khi rạp tắt đèn, mọi người lần lượt ra về.
Chu Tấn Bắc nhẹ nhàng lay Hạ Đồng, gọi cô dậy.
Hạ Đồng mở mắt, vẫn còn mơ màng, nhìn thấy gương mặt anh gần kề.
Trong rạp lúc này chỉ còn lại họ và một người phụ nữ đang dọn vệ sinh.
Cảm thấy xấu hổ, Hạ Đồng vội đứng dậy, kéo Chu Tấn Bắc ra khỏi rạp.
Vừa đi cô vừa trách: “Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?”
“Thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ.”
“Ngủ gì mà ngon, em chỉ chợp mắt một chút thôi.”
Vừa nói, cô vừa khoa tay, làm bộ mô tả “một chút”
ấy dài thế nào.
"Ồ, thì ra là vậy hả? Nhưng mà anh xem, em ngủ ngon đến nỗi không nhúc nhích, nước miếng còn chảy đầy trên vai anh đây này,"
Chu Tấn Bắc trêu đùa, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ý châm chọc.
Hạ Đồng vội vàng phản bác: "Anh đừng nói bừa! Em không có chảy nước miếng đâu!"
Nhìn vợ đỏ bừng cả mặt, Chu Tấn Bắc ngừng trêu: "Đừng giận nữa, em yêu.
Nhưng thật lòng đấy, bộ phim này chán đến mức em vào rạp cái là ngủ một mạch."
"Chẳng lẽ anh thấy hay sao? Không buồn ngủ à? Em thấy nội dung chán quá nên không chịu nổi."
Chu Tấn Bắc im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc trả lời: "Anh không thấy chán đâu, anh thấy nội dung cũng khá hấp dẫn."
Hạ Đồng bĩu môi: "Chu Tấn Bắc, anh đúng là khô khan, chẳng thú vị chút nào.
Tổng cộng hết 34 đồng 3 xu, Hạ Đồng trả cả tiền lẫn phiếu vải.
Người bán hàng đóng gói cẩn thận rồi đưa cho cô.
Hạ Đồng đã mua năm tấm vải, đủ để làm vài chiếc váy.
Cô còn đặc biệt mua thêm một tấm vải bông trắng, định may một cặp áo sơ mi đôi cho mình và Chu Tấn Bắc.
Nhìn thấy cô vui vẻ, Chu Tấn Bắc ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu em không thích quần áo ở đây, hay để anh đưa em tới bách hóa lớn đi.
Ở đó có nhiều đồ đẹp hơn.”
Hạ Đồng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Chu Tấn Bắc, em đã mua vải rồi mà.
Váy do em tự thiết kế còn đẹp hơn đồ ở bách hóa nữa.
Tin em đi, khi em làm xong, váy sẽ đặc biệt đẹp.”
Sau khi nhìn thấy vợ mình kiên quyết, Chu Tấn Bắc không nói thêm gì nữa.
Mua xong vải, hai người tiếp tục dạo quanh các quầy khác.
Chu Tấn Bắc mua hai hũ rượu, một túi sữa mạch nha, một ít bánh bích quy, bánh mè, bánh trứng, và một cân kẹo.
Hạ Đồng thắc mắc: “Mấy thứ này nhà mình còn đầy, lần trước Hoàng tẩu đã giúp mua rồi, vẫn chưa ăn hết.
Sao anh còn mua nhiều thế?”
Chu Tấn Bắc trả lời: “Mua để tặng người ta.”
“Tặng ai chứ?”
“Cho gia đình đồng đội của anh,”
giọng Chu Tấn Bắc bỗng chùng xuống.
“Chiều nay chúng ta ghé thăm họ, cũng đã mấy tháng rồi chưa qua.
Không biết họ sống sao.
Tiện thể, vợ à, đi xem phim nhé?”
“Được thôi,”
Hạ Đồng đáp, chưa từng xem phim thời này, lòng cũng có chút tò mò.
Hai người cất đồ lên xe rồi đến rạp chiếu phim duy nhất của thành phố.
Nơi này khá đông, đa phần là các cặp đôi trẻ.
Chu Tấn Bắc tiện thể mua ít hạt dưa và cam quýt từ một quầy gần đó.
Vé xem phim là ba hào mỗi chiếc, hai người mất sáu hào.
Đây không phải là rẻ, với số tiền ấy có thể mua được sáu quả trứng gà.
Với những gia đình bình thường, thay vì tiêu tiền vào giải trí, họ sẽ chọn mua thực phẩm.
Vì vậy, đi xem phim là một thú vui xa xỉ.
Đối với các bạn trẻ, đặc biệt là các cặp đôi, đây lại là cơ hội hiếm hoi để thư giãn, lấp đầy thời gian rảnh rỗi trong cuộc sống vốn ít các hình thức giải trí.
Rạp chiếu phim khá lớn, nhưng bên trong gần như đã chật kín chỗ ngồi.
Hai người tìm được ghế và ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, phim bắt đầu chiếu.
Ánh sáng trong rạp tắt hết, chỉ còn màn hình lớn chiếu những hình ảnh đen trắng.
Rạp chiếu phim trở nên yên tĩnh, ai cũng tập trung vào màn hình.
Nhưng Hạ Đồng không chắc mọi người thực sự chăm chú xem.
Nàng chỉ biết, người đàn ông bên cạnh đang ngồi thẳng lưng, nghiêm túc, chăm chú xem từng cảnh trong phim.
Rõ ràng anh đang thật sự xem phim, không hề có ý nghĩ nào khác.
Phim khá dài và nội dung không hấp dẫn, chỉ kể về những câu chuyện bình dị.
Sau khoảng nửa tiếng, sự hứng thú ban đầu của Hạ Đồng giảm dần.
Cô cảm thấy nhàm chán, cúi xuống ăn vặt để giết thời gian.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Hạ Đồng tựa đầu vào vai Chu Tấn Bắc mà ngủ thiếp đi.
Lúc đầu, cô cảm nhận được cơ thể anh hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó anh thư giãn và để cô tựa vào.
Phim kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Khi rạp tắt đèn, mọi người lần lượt ra về.
Chu Tấn Bắc nhẹ nhàng lay Hạ Đồng, gọi cô dậy.
Hạ Đồng mở mắt, vẫn còn mơ màng, nhìn thấy gương mặt anh gần kề.
Trong rạp lúc này chỉ còn lại họ và một người phụ nữ đang dọn vệ sinh.
Cảm thấy xấu hổ, Hạ Đồng vội đứng dậy, kéo Chu Tấn Bắc ra khỏi rạp.
Vừa đi cô vừa trách: “Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?”
“Thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ.”
“Ngủ gì mà ngon, em chỉ chợp mắt một chút thôi.”
Vừa nói, cô vừa khoa tay, làm bộ mô tả “một chút”
ấy dài thế nào.
"Ồ, thì ra là vậy hả? Nhưng mà anh xem, em ngủ ngon đến nỗi không nhúc nhích, nước miếng còn chảy đầy trên vai anh đây này,"
Chu Tấn Bắc trêu đùa, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ý châm chọc.
Hạ Đồng vội vàng phản bác: "Anh đừng nói bừa! Em không có chảy nước miếng đâu!"
Nhìn vợ đỏ bừng cả mặt, Chu Tấn Bắc ngừng trêu: "Đừng giận nữa, em yêu.
Nhưng thật lòng đấy, bộ phim này chán đến mức em vào rạp cái là ngủ một mạch."
"Chẳng lẽ anh thấy hay sao? Không buồn ngủ à? Em thấy nội dung chán quá nên không chịu nổi."
Chu Tấn Bắc im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc trả lời: "Anh không thấy chán đâu, anh thấy nội dung cũng khá hấp dẫn."
Hạ Đồng bĩu môi: "Chu Tấn Bắc, anh đúng là khô khan, chẳng thú vị chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.