[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 23:
Ô Nha Lão Đạo
27/01/2024
Nhị Nha về đến nhà, nói toàn bộ chuyện buổi sáng cho Trương Tố Phân nghe, còn có chuyện Đại Nhà lén lút chìa cánh tay ra người ngoài, vụng trộm ăn bánh ngọt sau lưng bọn họ.
Cẩu Đản nghe được hai chữ bánh ngọt, ánh mắt nhất thời sáng lên.
“Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt, bánh ngọt.”
Trương Tố Phân bị Cẩu Đản quấn lấy không chịu được, khi cô ta còn đang chuẩn bị dạy dỗ cho con trai mình một phen, thì trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô ta liền thấy nha đầu chết tiệt Đại Nha này đang đứng ở cửa.
“Đại Nha, mày lại đây.”
Đại Nha nhìn mẹ cô nhìn chằm chằm mình, còn có Nhị Nha bên cạnh cười với vẻ mặt đắc ý, thì liền biết, Nhị Nha nhất định đã mách lẻo với mẹ. Nghĩ đến đây thôi, cô bé bỗng sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, cho đến khi cả người dán lên khung cửa.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.”
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, tựa như muỗi kêu vậy, chỉ cần có chút khẩn trương thôi, thì cô bé nhất định sẽ cúi đầu không dám nhìn người, hai tay cũng vô ý thức níu lấy góc áo.
Trương Tố Phân không quen nhìn bộ dáng hèn mọn này. Tại sao đều là từ bụng của cô ta bò ra, mà Nhị Nha lại có thể thông minh, miệng lại còn biết cách ăn nói, khiến người ta yêu thích đến như vậy. Mà con nha đầu Đại Nha này thì lại như một cái hũ nút, không chỉ có miệng ngốc, mà người cũng ngốc theo.
“Nghe nói, hôm nay lúc thím Ba mày đánh Nhị Nha, mày cũng có ở đó?”
Đối mặt với chất vấn của Trương Tố Phân, Đại Nha chỉ có thể gật gật đầu.
"Mày thân là chị gái, nhìn em gái bị người ta khi dễ thì mày lại chỉ biết đứng ở một bên trơ mắt nhìn thôi sao? Cũng không biết nói lời hay che chở cho em gái của mày, đây là bộ dáng mà một người chị như mày nên có?”
Đại Nhạc trầm mặc không nói lời nào. Mà cô bé càng không nói lời nào thì Trương Tố Phân lại càng tức giận hơn.
“Mày câm rồi sao, sao lại không biết mở miệng nói chuyện? Còn có, tao nghe Nhị Nha nói, hôm nay người phụ nữ kia còn cho mày bánh ngọt để ăn?
“Bộ cô ta đưa cho mày bánh ngọt thì mày cũng chỉ biết ăn thôi sao? Sao mày lại hèn nhát, không thể có chút cốt khí đến như vậy? Mày thật sự làm cho tao mất mặt xấu hổ mà. Chỉ vì có mấy miếng bánh ngọt mà có thể dỗ mày đến nỗi không nhìn thấy Đông Tây Nam Bắc, khiến cho mày quên ai mới là em gái ruột mình rồi? Sao mắt nhìn của mày lại nông cạn như vậy, bộ tao không cho mày ăn, không cho mày uống?
Cẩu Đản nghe được hai chữ bánh ngọt, ánh mắt nhất thời sáng lên.
“Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt, bánh ngọt.”
Trương Tố Phân bị Cẩu Đản quấn lấy không chịu được, khi cô ta còn đang chuẩn bị dạy dỗ cho con trai mình một phen, thì trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô ta liền thấy nha đầu chết tiệt Đại Nha này đang đứng ở cửa.
“Đại Nha, mày lại đây.”
Đại Nha nhìn mẹ cô nhìn chằm chằm mình, còn có Nhị Nha bên cạnh cười với vẻ mặt đắc ý, thì liền biết, Nhị Nha nhất định đã mách lẻo với mẹ. Nghĩ đến đây thôi, cô bé bỗng sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, cho đến khi cả người dán lên khung cửa.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.”
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, tựa như muỗi kêu vậy, chỉ cần có chút khẩn trương thôi, thì cô bé nhất định sẽ cúi đầu không dám nhìn người, hai tay cũng vô ý thức níu lấy góc áo.
Trương Tố Phân không quen nhìn bộ dáng hèn mọn này. Tại sao đều là từ bụng của cô ta bò ra, mà Nhị Nha lại có thể thông minh, miệng lại còn biết cách ăn nói, khiến người ta yêu thích đến như vậy. Mà con nha đầu Đại Nha này thì lại như một cái hũ nút, không chỉ có miệng ngốc, mà người cũng ngốc theo.
“Nghe nói, hôm nay lúc thím Ba mày đánh Nhị Nha, mày cũng có ở đó?”
Đối mặt với chất vấn của Trương Tố Phân, Đại Nha chỉ có thể gật gật đầu.
"Mày thân là chị gái, nhìn em gái bị người ta khi dễ thì mày lại chỉ biết đứng ở một bên trơ mắt nhìn thôi sao? Cũng không biết nói lời hay che chở cho em gái của mày, đây là bộ dáng mà một người chị như mày nên có?”
Đại Nhạc trầm mặc không nói lời nào. Mà cô bé càng không nói lời nào thì Trương Tố Phân lại càng tức giận hơn.
“Mày câm rồi sao, sao lại không biết mở miệng nói chuyện? Còn có, tao nghe Nhị Nha nói, hôm nay người phụ nữ kia còn cho mày bánh ngọt để ăn?
“Bộ cô ta đưa cho mày bánh ngọt thì mày cũng chỉ biết ăn thôi sao? Sao mày lại hèn nhát, không thể có chút cốt khí đến như vậy? Mày thật sự làm cho tao mất mặt xấu hổ mà. Chỉ vì có mấy miếng bánh ngọt mà có thể dỗ mày đến nỗi không nhìn thấy Đông Tây Nam Bắc, khiến cho mày quên ai mới là em gái ruột mình rồi? Sao mắt nhìn của mày lại nông cạn như vậy, bộ tao không cho mày ăn, không cho mày uống?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.