Thập Niên 70: Tái Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Sắc Sảo Làm Giàu Cho Thôn

Chương 10:

Đào Tam Nguyệt

23/05/2024

Thịnh An Ninh nghe mà ngẩn người, những lời này đúng là mạnh bạo thật.

Cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể cười gượng suốt dọc đường, nghe Tần Hồng Hà giảng giải về cách vợ chồng chung sống.

Đồng thời, Thịnh An Ninh cũng hiểu thêm về Chu Thời Huân, anh nhập ngũ từ năm mười bảy tuổi, luôn thể hiện xuất sắc, từng là một binh vương lừng danh ở Tây Bắc.

Ba năm trước, vì một tai nạn mà anh được điều đến đơn vị hiện tại.

Chu Thời Huân hai mươi chín tuổi, trong điều kiện không có quan hệ, không có bối cảnh, mà đạt được vị trí như ngày hôm nay, quả thực rất khó khăn, chứng tỏ năng lực rất mạnh.

Thịnh An Ninh nghĩ một người đàn ông như vậy chắc chắn rất sâu sắc, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn nguyên chủ, quả thật là một người tốt.

Khi Tần Hồng Hà và Thịnh An Ninh trò chuyện, Tiêu Yến và Trương Nhất Mai ngồi ở hàng trước thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai người.

Trương Nhất Mai hừ lạnh: “Xinh đẹp thì có ích gì? Nhìn đã biết không phải người biết sống. Cô nhìn đội trưởng Chu mặc áo len tối qua đi, tay áo sờn rách mà cũng không thấy vá lại, lấy vợ như thế này có ích gì chứ.”

Mặc dù Thịnh An Ninh đã cứu con trai của cô ấy, nhưng những hiềm khích cũ khiến Trương Nhất Mai vẫn rất ghét Thịnh An Ninh.

Tiêu Yến không nói gì thêm, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ba năm trước, từ khi Chu Thì Huân được điều về đây, cô ta đã thích anh. Nghe nói ở quê anh có đối tượng, cô ta cũng không dám bày tỏ.

Ai ngờ ba tháng trước, Chu Thời Huân đột nhiên cưới Thịnh An Ninh, một cô gái thành phố ngang ngược, không biết điều.

Trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy bất bình!



Chiếc xe buýt nhỏ lắc lư trên con đường lầy lội suốt một giờ đồng hồ mới đến được chợ phiên Hoàng Trang.

Thịnh An Ninh đi theo Tần Hồng Hà xuống xe, lập tức ngơ ngác, đây là chợ phiên mà họ nói rất náo nhiệt sao?

Chợ có lẽ được tổ chức trên sân lúa, nhìn xa xa, người đông nghịt, đen kịt một màu, có người cưỡi xe lừa, xe bò, đẩy xe đạp.

Phân gia súc tràn ngập trong không khí, khiến người ta chóng mặt.

Vậy mà còn có người cầm bát ăn uống trong một môi trường thế này.

Thịnh An Ninh cảm thấy đây thật sự là nơi có thể chữa được bệnh sạch sẽ!

Tần Hồng Hà nhiệt tình gọi Thịnh An Ninh: “An Ninh, chúng ta đi cùng nhau đi, hôm nay hiếm khi có chợ phiên, chúng ta đi mua ít thịt, tối về cũng gói bánh bao, tôi nhớ chồng cô rất thích ăn bánh bao.”

Thật ra thời đại này, ai mà không thích ăn bánh bao thịt chứ, đó là món ăn chỉ có trong những dịp lễ Tết.

Thịnh An Ninh không để ý đến điều đó, mà để ý đến ba chữ “chồng cô” trong lời của Tần Hồng Hà.

Cách gọi khá là quê mùa, nhưng Thịnh An Ninh lại cảm thấy có chút cảm giác thuộc về, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Chợ phiên rất đông đúc, mọi người ăn mặc giản dị, có người trên người còn đầy miếng vá, nhưng không giấu được niềm vui trên khuôn mặt.

Tần Hồng Hà nghĩ Thịnh An Ninh là cô gái thành phố, chưa từng thấy chợ phiên ở nông thôn, nên nhiệt tình giới thiệu: “Vừa mới qua Tết, lại sắp vào vụ xuân, nên người dân không có nhiều tiền dư, nếu là trước Tết và mùa thu thì chợ còn náo nhiệt hơn nhiều, có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt. Nhìn kìa, bên kia có bán canh lòng lợn, An Ninh có muốn ăn chút không?”



Miệng thì hỏi ý Thịnh An Ninh, nhưng tay đã kéo cô đi về phía đó.

Thịnh An Ninh chưa kịp thích nghi với không khí có chút mùi quê mùa này, đã bị kéo đến một quán ăn đen ngòm, trên lò đặt một cái nồi lớn, bên trong nấu canh lòng lợn, nước sôi sùng sục.

Mùi hôi của thịt dê và nội tạng xộc vào mũi.

Thịnh An Ninh có chút chịu không nổi mùi này, nhăn mặt: “Chị dâu, chị ăn đi, em tự đi dạo một chút.”

Tần Hồng Hà cũng không ép cô: “Được, lát nữa chị quay lại tìm em, em nhất định phải ăn một bát, chị rất thích món này.”

Thịnh An Ninh và Tần Hồng Hà tách ra, đi dạo không mục đích, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.

Những cảnh tượng hoài cổ chỉ thấy trong phim, giờ đây hiện ra trước mắt, thậm chí còn cảm nhận được niềm vui chân thật từ tận đáy lòng của mỗi người đi đường.

Thịnh An Ninh đột nhiên không còn cảm thấy sốt ruột nữa, đã đến đây rồi thì hãy thoải mái và tìm cơ hội để mình dần trở nên tốt hơn.

Tâm trạng tốt lên, cô quay lại tìm Tần Hồng Hà, đúng lúc gặp cô ấy đang tìm mình.

Bên cạnh Tần Hồng Hà còn có Trương Nhất Mai và Tiêu Yến.

Nhìn thấy Thịnh An Ninh tay không trở về, Tần Hồng Hà có chút ngạc nhiên: “Sao? Không có gì ưng ý à? Bên kia có len rẻ lắm, chị thấy bác sĩ Tiêu mua len đẹp lắm, màu xanh dương đậm, màu này trông rất đẹp.”

Thịnh An Ninh liếc nhìn thấy Tiêu Yến, cô ta vừa thấy Thịnh An Ninh, tay xách túi vải lập tức giấu ra sau lưng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tái Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Sắc Sảo Làm Giàu Cho Thôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook