Thập Niên 70: Tái Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Sắc Sảo Làm Giàu Cho Thôn
Chương 2:
Đào Tam Nguyệt
23/05/2024
Chủ cũ gây ra quá nhiều tội lỗi, nên bây giờ Thịnh An Ninh cũng chẳng biết nên mở lời như thế nào.
Hai người phụ nữ thấy Thịnh An Ninh mở cửa mà không hét lên chửi mắng, họ nhìn nhau rồi ôm con và xách ghế về nhà. Cửa nhà họ đóng sầm lại, như thể Thịnh An Ninh là một con quái vật vậy.
Thịnh An Ninh đứng trong sân, nheo mắt nhìn một dãy nhà, mỗi dãy có tám căn, mỗi nhà có hai gian phòng, phía trước có một sân nhỏ. Hàng xóm đã dọn dẹp tuyết và chuẩn bị trồng rau khi thời tiết ấm hơn, có nhà còn nuôi vài con gà trong chuồng.
Cái sân nhỏ trước nhà chủ cũ thì bừa bộn, chất đầy cành cây và gậy gộc, còn có cả một đống than đá ở góc tường gần cửa sổ.
Thịnh An Ninh hít sâu một hơi, nếu không thể nhờ ai giúp đỡ thì chỉ có thể tự mình làm thôi.
Mặc dù chưa bao giờ nhóm lửa, nhưng cô đã xem nhiều chương trình sinh tồn ngoài trời, chỉ cần đốt gậy gộc rồi cho than vào, khi than cháy, căn nhà sẽ ấm lên.
Nghĩ thế, cô xắn tay áo lên, thu gom cành cây và gậy gộc trong sân rồi mang vào nhà. Cô tìm được hộp diêm và bắt đầu thử nhóm lửa.
Nhưng cành cây và gậy gộc quá ướt, Thịnh An Ninh lại không có kinh nghiệm, ngay cả giấy báo cũng không cháy nổi. Cuối cùng, cô nảy ra ý tưởng lấy chút dầu còn sót lại trong cái cốc tráng men và đổ lên cành cây.
Lần này thì đúng là cháy, nhưng khói đen dày đặc ngay lập tức lan ra khắp căn phòng.
Thịnh An Ninh chưa bao giờ chịu khổ như thế này, cô ho sặc sụa và phải lau nước mắt trong khi vẫn cố ném than vào lò.
"Đội trưởng, nhà anh cháy rồi kìa!"
Chu Thời Huân đang trên đường về nhà cùng đồng nghiệp thì từ xa đã thấy khói đen bốc lên từ hướng nhà mình. Anh cau mày, cầm lấy hộp cơm và chạy thẳng về nhà.
Mặc dù Thịnh An Ninh không thực sự muốn sống cuộc đời vợ chồng với anh, nhưng vì lời hứa ngày xưa, anh vẫn có trách nhiệm chăm sóc cô.
Anh càng không thể để chuyện gì xảy ra với cô được.
Chu Thời Huân đạp mạnh cửa, khói dày đặc ập vào mặt. Anh thấy Thịnh An Ninh ngồi xổm trên đất, mắt đỏ hoe như một con mèo hoa, ngước lên nhìn anh.
Thịnh An Ninh bị khói đặc làm cho sặc mà nước mắt lưng tròng, nghe thấy tiếng cửa mở thì quay đầu lại, lập tức nhìn thấy có một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa, bởi vì bị ngược sáng nên không thấy rõ tướng mạo.
Nhưng từ trong trí nhớ của chủ cũ cũng biết, đây là chồng của chủ cũ, tên anh là Chu Thời Huân.
Anh xuất hiện quá đột ngột, nên cô vẫn chưa nghĩ ra cách chào hỏi.
Chu Thời Huân đã bước nhanh vào, đặt hộp cơm xuống nhanh chóng đi qua mở cửa và cửa sổ ra, sau đó đi qua kiểm tra bếp lò, khối than đen kịt đã sớm dập tắt cành củi đang bốc cháy.
Biết Thịnh An Ninh sẽ không để ý đến anh, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh, anh mới im lặng cầm lấy hộp diêm lên bắt đầu nhóm lửa lại lần nữa.
Thịnh An Ninh có chút xấu hổ đứng lên lui sang một bên, khói đặc trong phòng tản đi, ánh sáng trở nên sáng sủa, có thể thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mắt.
Gương mặt sắc nét hơi lạnh, sống mũi thẳng tắp, môi đẹp mím lại mang theo vài phần nghiêm túc và cương trực.
Làn da của anh có màu lúa mì rất khỏe mạnh.
Thịnh An Ninh là một người kén chọn, nhưng cô cảm thấy Chu Thời Huân dù là tướng mạo hay khí chất đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, nhưng mà hiện tại cô không có tâm tư ở thời đại này nói chuyện yêu đương xuyên thời gian, mà là đang nghĩ phải cải thiện quan hệ với người đàn ông này như thế nào.
Dù sao cô muốn sinh tồn ở cái niên đại hoàn toàn không biết gì về cô này thì phải có sự trợ giúp từ người đàn ông này.
Sau đó anh ngây người ra, Chu Thời Huân đã nhóm lửa lên lại, mơ hồ thấy ngọn lửa trong lò bốc lên rồi mới đứng dậy nhìn Thịnh An Ninh vẫn đứng ở bên cạnh.
Trong lòng có chút kinh ngạc, sau khi anh trở về, Thịnh An Ninh không đóng cửa trở về phòng nữa, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn luôn xinh đẹp của cô dính đầy vệt đen, xoay người đi ra cửa rửa tay, rồi quay lại với một thay nước ấm.
Xong xuôi anh mới quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thịnh An Ninh: "Em có định rửa mặt không?”
Thịnh An Ninh hơi sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu: "Có chứ, cám ơn anh nhé.”
Dù sao chủ cũ của thân thể này cũng đã đối xử với anh như vậy, mà anh vẫn còn chu đáo pha nước ấm cho cô rửa mặt, phong thái của anh thật sự làm cho cô ngạc nhiên.
Ánh mắt Thịnh An Ninh sáng lên, cười rạng rỡ với Chu Thời Huân, vội vàng đi qua rửa tay rửa mặt.
Chu Thời Huân bình tĩnh nhìn Thịnh An Ninh vài lần, cô vừa nói cám ơn với anh, còn cười với anh nữa, thật sự có thể nói đây là lần đầu tiên trong lịch sử cô làm như vậy, chỉ là không biết trong lòng cô lại có chủ ý gì mà thôi.
Anh thở dài một hơi, đi qua nhặt hộp cơm từ căn tin đơn vị mang về đặt lên bếp hâm nóng, rồi xắn tay áo lấy một ít bắp cải trắng tới.
Lúc Thịnh An Ninh rửa tay, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc gương tròn nhỏ treo trên tường trước bồn rửa mặt, phản chiếu khuôn mặt đầy vệt đen của cô, bảo sao Chu Thời Huân bảo cô rửa mặt, xấu hổ thật chứ.
Cô vội vàng vẩy nước lên rửa mặt, lại nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn trong gương, không ngờ chủ cũ trông cũng khá giống cô đấy chứ, nhưng cô đã sắp ba mươi, cộng thêm nhịp độ hối hả của cuộc sống sau này, nên cô gầy hơn chủ cũ một ít, làn da cũng không căng bóng bằng chủ cũ.
Hai người phụ nữ thấy Thịnh An Ninh mở cửa mà không hét lên chửi mắng, họ nhìn nhau rồi ôm con và xách ghế về nhà. Cửa nhà họ đóng sầm lại, như thể Thịnh An Ninh là một con quái vật vậy.
Thịnh An Ninh đứng trong sân, nheo mắt nhìn một dãy nhà, mỗi dãy có tám căn, mỗi nhà có hai gian phòng, phía trước có một sân nhỏ. Hàng xóm đã dọn dẹp tuyết và chuẩn bị trồng rau khi thời tiết ấm hơn, có nhà còn nuôi vài con gà trong chuồng.
Cái sân nhỏ trước nhà chủ cũ thì bừa bộn, chất đầy cành cây và gậy gộc, còn có cả một đống than đá ở góc tường gần cửa sổ.
Thịnh An Ninh hít sâu một hơi, nếu không thể nhờ ai giúp đỡ thì chỉ có thể tự mình làm thôi.
Mặc dù chưa bao giờ nhóm lửa, nhưng cô đã xem nhiều chương trình sinh tồn ngoài trời, chỉ cần đốt gậy gộc rồi cho than vào, khi than cháy, căn nhà sẽ ấm lên.
Nghĩ thế, cô xắn tay áo lên, thu gom cành cây và gậy gộc trong sân rồi mang vào nhà. Cô tìm được hộp diêm và bắt đầu thử nhóm lửa.
Nhưng cành cây và gậy gộc quá ướt, Thịnh An Ninh lại không có kinh nghiệm, ngay cả giấy báo cũng không cháy nổi. Cuối cùng, cô nảy ra ý tưởng lấy chút dầu còn sót lại trong cái cốc tráng men và đổ lên cành cây.
Lần này thì đúng là cháy, nhưng khói đen dày đặc ngay lập tức lan ra khắp căn phòng.
Thịnh An Ninh chưa bao giờ chịu khổ như thế này, cô ho sặc sụa và phải lau nước mắt trong khi vẫn cố ném than vào lò.
"Đội trưởng, nhà anh cháy rồi kìa!"
Chu Thời Huân đang trên đường về nhà cùng đồng nghiệp thì từ xa đã thấy khói đen bốc lên từ hướng nhà mình. Anh cau mày, cầm lấy hộp cơm và chạy thẳng về nhà.
Mặc dù Thịnh An Ninh không thực sự muốn sống cuộc đời vợ chồng với anh, nhưng vì lời hứa ngày xưa, anh vẫn có trách nhiệm chăm sóc cô.
Anh càng không thể để chuyện gì xảy ra với cô được.
Chu Thời Huân đạp mạnh cửa, khói dày đặc ập vào mặt. Anh thấy Thịnh An Ninh ngồi xổm trên đất, mắt đỏ hoe như một con mèo hoa, ngước lên nhìn anh.
Thịnh An Ninh bị khói đặc làm cho sặc mà nước mắt lưng tròng, nghe thấy tiếng cửa mở thì quay đầu lại, lập tức nhìn thấy có một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa, bởi vì bị ngược sáng nên không thấy rõ tướng mạo.
Nhưng từ trong trí nhớ của chủ cũ cũng biết, đây là chồng của chủ cũ, tên anh là Chu Thời Huân.
Anh xuất hiện quá đột ngột, nên cô vẫn chưa nghĩ ra cách chào hỏi.
Chu Thời Huân đã bước nhanh vào, đặt hộp cơm xuống nhanh chóng đi qua mở cửa và cửa sổ ra, sau đó đi qua kiểm tra bếp lò, khối than đen kịt đã sớm dập tắt cành củi đang bốc cháy.
Biết Thịnh An Ninh sẽ không để ý đến anh, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh, anh mới im lặng cầm lấy hộp diêm lên bắt đầu nhóm lửa lại lần nữa.
Thịnh An Ninh có chút xấu hổ đứng lên lui sang một bên, khói đặc trong phòng tản đi, ánh sáng trở nên sáng sủa, có thể thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mắt.
Gương mặt sắc nét hơi lạnh, sống mũi thẳng tắp, môi đẹp mím lại mang theo vài phần nghiêm túc và cương trực.
Làn da của anh có màu lúa mì rất khỏe mạnh.
Thịnh An Ninh là một người kén chọn, nhưng cô cảm thấy Chu Thời Huân dù là tướng mạo hay khí chất đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, nhưng mà hiện tại cô không có tâm tư ở thời đại này nói chuyện yêu đương xuyên thời gian, mà là đang nghĩ phải cải thiện quan hệ với người đàn ông này như thế nào.
Dù sao cô muốn sinh tồn ở cái niên đại hoàn toàn không biết gì về cô này thì phải có sự trợ giúp từ người đàn ông này.
Sau đó anh ngây người ra, Chu Thời Huân đã nhóm lửa lên lại, mơ hồ thấy ngọn lửa trong lò bốc lên rồi mới đứng dậy nhìn Thịnh An Ninh vẫn đứng ở bên cạnh.
Trong lòng có chút kinh ngạc, sau khi anh trở về, Thịnh An Ninh không đóng cửa trở về phòng nữa, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn luôn xinh đẹp của cô dính đầy vệt đen, xoay người đi ra cửa rửa tay, rồi quay lại với một thay nước ấm.
Xong xuôi anh mới quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thịnh An Ninh: "Em có định rửa mặt không?”
Thịnh An Ninh hơi sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu: "Có chứ, cám ơn anh nhé.”
Dù sao chủ cũ của thân thể này cũng đã đối xử với anh như vậy, mà anh vẫn còn chu đáo pha nước ấm cho cô rửa mặt, phong thái của anh thật sự làm cho cô ngạc nhiên.
Ánh mắt Thịnh An Ninh sáng lên, cười rạng rỡ với Chu Thời Huân, vội vàng đi qua rửa tay rửa mặt.
Chu Thời Huân bình tĩnh nhìn Thịnh An Ninh vài lần, cô vừa nói cám ơn với anh, còn cười với anh nữa, thật sự có thể nói đây là lần đầu tiên trong lịch sử cô làm như vậy, chỉ là không biết trong lòng cô lại có chủ ý gì mà thôi.
Anh thở dài một hơi, đi qua nhặt hộp cơm từ căn tin đơn vị mang về đặt lên bếp hâm nóng, rồi xắn tay áo lấy một ít bắp cải trắng tới.
Lúc Thịnh An Ninh rửa tay, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc gương tròn nhỏ treo trên tường trước bồn rửa mặt, phản chiếu khuôn mặt đầy vệt đen của cô, bảo sao Chu Thời Huân bảo cô rửa mặt, xấu hổ thật chứ.
Cô vội vàng vẩy nước lên rửa mặt, lại nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn trong gương, không ngờ chủ cũ trông cũng khá giống cô đấy chứ, nhưng cô đã sắp ba mươi, cộng thêm nhịp độ hối hả của cuộc sống sau này, nên cô gầy hơn chủ cũ một ít, làn da cũng không căng bóng bằng chủ cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.